Karen đi tới căn phòng của Ophilia. Khi anh bước vào thì nhận ra Pamir và hầu
gái đều chủ động đi ra ngoài.
“Karen tiên sinh, rốt cuộc hội nghị đã thành công tốt đẹp, anh vất vả rồi.”
“Là tiểu thư ngài vất vả.”
“Tôi có một số việc muốn nói thẳng thắn với Karen tiên sinh.”
“Được thôi.”
Karen ngồi xuống, sau đó nhìn bốn phía xung quanh. Anh hơi ngạc nhiên phát
hiện ra ở đây không có toa ăn, trên bàn trà chỉ có nước trà và đá cục, không có
đồ ăn.
“Karen tiên sinh quả nhiên rất cẩn thận.”
Ophilia lấy một cục đá cuội màu xanh làm từ trong bàn tay ra, đặt ngửa trên bàn
trà. Chỉ sau một lát, hòn đá cuội tỏa ra ánh sáng bao trùm lên phòng khách. Hóa
ra đầy là một cái kết giới.
Karen nhẹ gật đầu, không hỏi vì sao lại không có đồ ăn. Bởi vì thật sự anh
không có ý định hỏi thăm người ta sau khi họ đã tặng mình một toa đồ ăn.
“Karen tiên sinh, anh họ gì?”
“Silva.”
“Silva, đúng thật là họ của Karen tiên sinh sao?”
“Tại sao tiểu thư lại hỏi như vậy?”
Nhìn bề ngoài Karen vẫn bình tĩnh như trước, mặt thì mỉm cười, nhưng trong
lòng âm thầm cảnh giác.
Cho nên, những buổi trò chuyện mấy ngày trước đều là làm nền cho hôm nay
đúng không?
Nhưng rốt cuộc đây là chiến thuật gì?
Chiến thuật gây mệt mỏi à?
“Hai đêm đầu tiên mới vào ở trong khách sạn này, đã có lúc tôi nhận thấy có
một loại lực lượng đang tiến hành một loại dao động với tôi theo cách nào đó.”
Hả? Cô cũng cảm ứng được sao?
“Chỉ là khi đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều. Khách trọ ở bên trong khách sạn
Ankara chắn chắn đều không phải người bình thường. Giữa các lực lượng khác
nhau sinh ra phản ứng cũng là một chuyện rất bình thường.
Mãi cho đến đêm gặp tập kích đó, mặc dù ở khoảng cách tương đối xa, nhưng
rõ ràng là tôi đã cảm ứng đựng một loại cảm giác đồng điệu đến từ huyết
mạch.”
Là do lúc đó mình dùng Ám Nguyệt Chi Nhận giết tên lùn kia sao?
Xa như vậy vậy mà cũng cảm ứng được sao?
Ophilia đưa tay sờ sờ thanh trường kiếm đang đặt ở trên bàn trà kia: “Cảm giác
của tôi có thể sai, nhưng rõ ràng lúc ấy nó đã bị triệu hoán, nó, chắc chắn sẽ
không sai.
Không phải là Karen tiên sinh cảm thấy rất hứng thú với nó sao? Thật trùng
hợp, nó cũng cảm thấy rất hứng thú với Karen tiên sinh đó.”
“Tôi không hiểu, rốt cuộc tiểu thư có ý gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản.” Ophilia xòe bàn tay ra, một cây roi da màu đỏ như
máu xuất hiện trong lòng bàn tay cô, nó bắt đầu chuyển động, tỏa ra khí thế
kinh người: “Cái này, chắc Karen tiên sinh không còn xa lạ gì nữa đâu nhỉ?”
“Đây là năng lực của tiểu thư sao?”
“Đúng vậy, nó là đến từ sự chúc phúc của ám nguyệt, là năng lực mà ám nguyệt
ban cho tộc người của tôi. Đúng ra Karen tiên sinh cũng có mới phải.”
“Tiểu thư nói đùa, tín ngưỡng của tôi chính là trật tự. Tôi là người trong giáo
hội, sao lại có lực lượng của hệ thống tín ngưỡng gia tộc được chứ.”
Giống như Bede tiên sinh, sau khi ông ấy tín ngưỡng Bích Thần giáo thì không
có cách nào để thức tỉnh lực lượng của thủy tổ Ellen.
“Không, không giống. Karen tiên sinh, anh biết vì sao gia tộc của tôi và mấy gia
tộc dị ma khát máu khác được xưng là tín ngưỡng hệ thống gia tộc đặc thù
không?
Bởi vì lực lượng huyết mạch của chúng ta có tính biểu hiện ra bên ngoài. Nó
không giống với hệ thống tín ngưỡng gia tộc khác ở điểm là dù không thờ
phụng thủy tổ của mình thì chúng ta vẫn có cơ hội đạt được năng lực tương ứng.
Cũng giống như việc bố mẹ đều là vận động viên thì thông thường tình trạng
sức khỏe của con cái sẽ không quá yếu ớt.
Điều này khác với hệ thống tín ngưỡng gia tộc là nếu đã không thờ phụ thủy tổ
thì không có cách nào đạt được sự chúc phúc của thủy tổ từ trong huyết mạch.
Cho nên, về mặt lý thuyết thì việc Karen tiên sinh có được nó và việc anh tín
ngưỡng Thần Trật Tự cũng không mâu thuẫn với nhau.”
Karen không khỏi nghĩ đến Neo, anh ta cũng có được năng lực hồi phục của dị
ma khát máu.
Sự di truyền huyết mạch này thật là mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không cần
phải khai thác mà trực tiếp biểu hiện trong di truyền sao?
Giống như một con thần thú biết bay vậy, con cháu của nó có bình thường thế
nào đi nữa, cho dù có trở thành một con bướm nhỏ bé thì ít nhất nó cũng có
được một đôi cánh để bay lượn.
Đây chính là nguyên nhân mà những gia tộc đặc thù như dị ma khát máu và đảo
Ám Nguyệt sẽ bị giáo hội chính thống đề phòng và hạn chế sao?
Bởi vì dựa vào đặc tính này, bọn họ có thể sử dụng thủ đoạn phi chiến tranh để
xâm nhập và ô nhiễm hệ thống giáo hội. Một khi nội bộ của giáo hội xuất hiện
chủ thần tín ngưỡng dị ma khát máu hoặc là gia tộc Ám Nguyệt thì chắc chắn
đây chính là ác mộng.
Đương nhiên, trong đó sẽ tồn tại sự kìm hãm hay hạn chế nào đó. Ví dụ như
một khi đã đi lên con đường tín ngưỡng thần thì sẽ không có cách nào phát triển
và gia tăng năng lực của huyết mạch, nếu không sẽ xảy ra xung đột. Đương
nhiên, có một số ít thiên tài có thể làm được.
Nhưng cho dù là như vậy, có được điều kiện cơ bản để biểu hiện di truyền thì đã
có ưu thế nhất định trên chặng đường đua đó. Đây là điều không phải nghi ngờ
gì nữa.
Cho nên, Trật Tự Thần Giáo chuẩn bị mở một sở truyền giáo ở đảo Ám Nguyệt.
Thật ra đây là sự nhường lợi ích rất lớn, tương đương với việc mở ra một lỗ
hổng không nhỏ. Không phải nói nếu không có sở truyền giáo này thì người trên
đảo Ám Nguyệt không thể tín ngưỡng Thần Trật tự, mà đây là một sự công
nhận chính thức cho thân phận của bọn họ.
“Karen tiên sinh, thừa nhận đi. Chắc chắn là anh đã cảm nhận được, tôi vẫn
luôn coi trọng anh, cũng có hảo cảm với anh. Mặc dù không phải là tình cảm
yêu đương nam nữ, nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng coi như bạn bè.
Quan trọng nhất chính là, làm sao tôi có thể làm hại một người trong gia tộc
cũng mang trong mình huyết mạch Ám Nguyệt đây?”