Ngày thứ hai gần như là rập khuôn quá trình của ngày thứ nhất, buổi sáng hội
nghị, buổi chiều hội nghị, lại tăng thêm ngoài dự kiến một hội nghị buổi tối.
Karen vẫn vừa đọc “Trật Tự Chi Quang” vừa để ý hai vị đại tỷ ngồi hai bên
mình bắt đầu ngáy o o thì véo tỉnh hai người họ.
Chờ đến khi phòng, Peia và Fanny còn mệt mỏi hơn tôi hôm qua, vừa vào
phòng đã ngã lăn ra ngủ.
Còn Karen lại bị tiểu thư Ophilia gọi đi.
Đêm nay, tiểu thư Ophilia lại lôi kéo Karen tâm sự về âm nhạc gần một tiếng
đồng hồ. Chỉ là Karen cũng không hiểu biết nhiều về âm nhạc. Bình thường anh
cũng chỉ thích để Alfred dùng radio bật nhạc để nghe.
Nhưng Karen phát hiện ra người chủ động nói chuyện về đề tài này là Ophilia
càng không hiểu biết âm nhạc hơn mình. Nói chuyện được một lúc lại biến
thành anh giới thiệu với cô.
Một giờ sáng, Karen quay lại căn phòng của mình, dùng điện thoại trong phòng
để gọi cho Nhà tang lễ, người bắt máy chính là Alfred. Sau khi hỏi thăm việc
sửa sang xây dựng thì Karen cúp điện thoại.
***
Ngày thứ ba cũng giống như quá trình của hai ngày trước.
Đợi đến buổi tối, Karen rõ ràng thấy Peia và Fanny đều tiều tụy, đêm nay bọn
họ không phải vừa về đến đã ngã lăn ra ngủ;
Fanny ngồi ở trên ghế sô pha, không ngừng nghịch tóc của mình;
Peia thì ôm hai đầu gối, ngồi ở trên thảm, hai mắt vô thần.
Hai cô gái, giống như là vừa mới bị hiếp vậy.
Karen biết, đây đại khái chính là “phá hoại tinh thần”. Sâu trong nội tâm của
bọn họ rất phản cảm với những chỗ như vậy. Ở trong hoàn cảnh đó thì theo bản
năng mà cảm thấy không thoải mái, giống như là bị người thực hiện pháp thuật
vậy.
Sau đó, Karen lại bị gọi đến phòng đối diện, chủ đề đêm nay là “phim”.
Không phải nói chuyện về phim, mà là xem phim. Ophilia dẫn Karen đi đến
một phòng chiếu phim ở trong khách sạn phía. Hai người ngồi cách nhau một
cái ghế, xem xong một bộ phim tình yêu trắng đen “Ngày nghỉ lloque.”
Sau khi xem xong phim đã là hai giờ sáng, Ophilia và Karen cùng đi ra khỏi
phòng chiếu phim. Lúc đó trên đường ra ngoài còn gặp hai nam ba nữ đi ra từng
phòng chiếu phim ở đối diện. Bọn họ chủ động chào hỏi Ophilia, Ophilia lễ
phép chào lại bọn họ.
Chắc là quen biết trong buổi tiệc hoan nghênh hôm đều tiên đến đây.
Chẳng qua bọn họ cũng không chú ý nhiều đến Karen. Vì Karen và Pamir cùng
đi song song với nhau theo một hàng. Dựa theo quy củ dù đối tượng được bảo
vệ có ở trong khách sạn thì chỉ cô muốn ra khỏi cửa phòng thì bên cạnh nhất
định phải có vệ sĩ thân cận đi cùng.
Cho nên, không cần lo lắng những lời đồn đại nhảm nhí sẽ truyền đến tai cháu
trai của vị thủ tích giáo chủ kia, cũng chính là đến tai của vị Leon tiên sinh kia.
***
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, đều là hình thức giống nhau.
Rốt cục, đến hội nghị buổi sáng ngày thứ sáu, Peia và Fanny vẫn ngủ như cũ,
còn Karen cũng đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Làm việc liên tục cả một tuần liền, ban đêm còn bị Ophilia kéo qua tham gia
buổi tiệc trà kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mà đến cô cũng không biết nên nói
chuyện gì, nên làm cái gì. Tinh thần của Karen cũng bắt đầu trở nên không chịu
đựng được nữa.
Đúng vào lúc Karen cũng định dùng báo che mặt để chìm vào giấc ngủ thì tiếng
vỗ tay vang lên.
Karen lập tức nhéo Peia và Fanny tỉnh lại, để hai cô cùng đứng dậy vỗ tay.
Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, dùng lời biểu đạt của hai bên tức là hội nghị
đã thành công rực rỡ.
Hôm nay còn nhiều thời gian, không có sắp xếp thêm bất cứ hoạt động nào,
ngay cả tiệc rượu ăn cũng bố trí vào tối hôm sau. Bởi vì nhân viên trong đoàn
đàm phán của hai bên đều ở trong tình trạng kiệt sức, cần nhanh chóng chỉnh
đốn lại.
Karen tùy tiện ăn cơm trưa sau đó về phòng tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Peia và Fanny thì giống như là tù nhân vừa mãn hạn ra tù, lập tức trần đầy niềm
hy vọng với cuộc sống. Hai cô gái bắt đầu ríu rít ngồi nói chuyện về quần áo, túi
xách, giày dép… bên cạnh cửa sổ.
Từ trước tới giờ bọn họ không có hứng thú với mấy thứ này. Nhưng lần này là
để ăn mừng bọn họ một lần nữa “sống” lại.
Karen thì ngủ thẳng tới chạng vạng tối mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại đã thấy một
toa ăn bày ở bên trong phòng, Peia và Fanny thì đang ăn.
“Tỉnh rồi à?” Fanny cười nói.
“Ừm.”
“Phòng đối diện bảo khi nào cậu tỉnh dậy thì sang đó.” Fanny nói.
“Được.”
Sau khi đi rửa mặt, Karen đi đến trước toa ăn, lúc đang chuẩn bị lấy đồ ăn thì
Peia lại nói: “Đồ ăn chúng ta đã phân chia và đóng gói xong hết rồi, đợi lát nữa
mang đến cho đội trưởng và bọn họ. Cậu sang phòng đối diện đi, chắc chắn có
đồ ăn ngon hơn.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Fanny phụ họa nói.
Karen thở dài, đặt đĩa xuống rồi đi ra ngoài.
“Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi? Đêm nào cũng sang phòng đối diện.” Peia
nói.
Fanny nói: “Cho nên, ban đầu ở trên bến tàu chúng ta còn cảm thấy cậu ấy gây
ra trò cười. Kết quả bây giờ chứng minh những người cười nhạo cậu ấy là
chúng ta mới là chúa hề.”