Số 13 Phố Mink

Chương 589: Mặt nạ của ông nội (1)




Karen đi theo Neo tới một chỗ dốc núi.

Từ nơi này, có thể nhìn thấy một tiểu đội đang leo lên dốc núi, bọn họ khom

lưng, duy trì đội hình chiến đấu, tốc độ di chuyển được duy trì rất đều đặn.

Neo bình luận: “Một bầy vịt rất tầm thường.”

Nếu như là một tiểu đội tinh nhuệ thì bọn họ đã ngồi xe đến gần hơn nữa, mà

không phải từ sớm đã bắt đầu chấp hành quy luật của chiến thấu, di chuyển

chậm chạp, mò mẫm tiến về phía trước. Cẩn thận đồng nghĩa với việc họ hơi

chột dạ.

Neo nhìn về phía Karen, hỏi: “Có phải cậu cảm thấy tôi hơi phiến diện hay

không?”

“Không, không có, tôi tin tưởng kinh nghiệm của đội trưởng.”

“Vẫn biết cẩn thận là đúng, nhưng giống như đôi lúc cậu chỉ có thể khống chế

chính bản thân cậu vậy. Chỉ khi nào tiểu đội của cậu có thực lực cực kỳ mạnh

thì cậu rất khó quy định đội viên của cậu phải duy trì loại cẩn thận này.

Nếu như về sau cậu có tiểu đội của riêng mình, nhất định cần chú ý đến vấn đề

này. Bọn họ sẽ nâng cậu lên, nhưng đồng thời, cậu cũng sẽ bị bọn họ uy hiếp.

Chỉ là, cũng không phải không có cách giải quyết. Nếu như cậu có thể làm bản

thân mình có hành động cực đoan hơn cả bọn họ thì ngược lại, bọn họ sẽ trở nên

kiềm chế hơn. Ví dụ như bọn họ thường khuyên tôi phải cẩn thận, phải chú

ý…”

“Tôi hiểu rồi, đội trưởng.”

“Ừm, mặt khác, có những lúc dù mình là người trong cuộc cũng rất khó để nhìn

thấy rõ ràng mọi việc. Bởi vì chính cậu cũng không có cách nào nhìn thấy mặt

mình.”

Ý là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao?

Nhưng vì sao tự dưng đội trưởng lại nói thêm câu nói đó, không có cách nào

nhìn thấy mặt mình?

Neo mở hai lòng bàn tay ra, một tia sáng trật tự thoáng hiện lên, tiểu đội phía

trước lập tức ngẩng đầu.

“Phía trước có nguy hiểm, đề nghị mọi người tạm thời dừng bước.”

“Đội trưởng Neo?”

Tiểu đội trưởng của đối phương hô lên.

“Ồ, Cậu biết tôi?”

“Ngài từng đã cứu tôi.”

“Thật sao, không cần để tâm quá đâu, bởi vì tôi không nhớ rõ cậu.”

Đối phương không những không tức giận mà ngược lại rất bình thản hỏi thăm:

“Đội trưởng Neo, có thể nói cho tôi phía trước đã xảy ra chuyện gì không?”

“Có một chút phiền phức, nhưng vẫn ở trong vòng khống chế, đã tiêu diệt hai

tiểu đội rồi. Các cậu cứ nghỉ ngơi tại chỗ chờ đợi, bởi vì tôi không muốn các

cậu đến cướp đoạt công lao của chúng tôi.”

“Được rồi, Đội trưởng Neo.”

Tất cả thành viên của tiểu đội này đều bắt đầu nghỉ ngơi.

“Rất tốt, một bầy vịt rất ngoan ngoãn?” Neo quay đầu nhìn về phía Karen: “Cậu

không cần vứt đồng xu ra trước mặt bọn họ.”

“Vâng, đội trưởng.”

Lần đầu tiên chuẩn bị làm loại chuyện đen ăn đen này… Không, là loại chuyện

ăn không trắng này, trong lòng Karen vẫn hơi căng thẳng, cùng với đó là cảm

giác đạo đức ràng buộc không quá nặng nề.

Tiểu đội này nghỉ ngơi trên sườn núi tròn hai mươi phút, mãi cho đến khi có

tiếng động từ những hướng khác truyền tới.

“Tốt, chúng ta có thể đi về. Tôi nghĩ những gì nên dọn dẹp bọn họ cũng đã dọn

dẹp xong hết rồi.”

“Vâng, đội trưởng.”

Neo nhướn người lên, hướng tiểu đội ở dưới hét to: “Các cậu tới giúp nhặt xác

đi.”

“Đội trưởng Neo, tôi tên là Gendi.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi biết ngài bị điều đến thành phố York, tôi rất vui mừng, thật đấy.”

“Được rồi, cậu cứ giữ sự vui vẻ đấy đi.”

“Nếu như đội trưởng Neo thấy có nơi nào cần dùng đến sức người thì tiểu đội

Gendi tình nguyện phối hợp với bất cứ hành động nào của ngài.”

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng nhớ kỹ tên của tiểu đội cậu.”

Neo đưa tay ra nắm lấy bả vai của Karen, sau đó biến thành một làn khói đen.

Đồng thời, Karen cũng cảm thấy mình bị khói đen bao trùm, cả người cũng bay

lơ lửng.

Không bao lâu, khói đen tan đi, Karen đứng trên mặt đất, người ngồi phía trước

chính là Ophilia.

Còn những người khác thì đang ở bên ngoài.

Wind đi đến bên cạnh Neo, gật đầu với Neo ra hiệu là đã vơ vét và bố trí xong

chiến lợi phẩm.

“Báo cáo một chút tổn thất sau trận đấu đi.” Neo nói.

Gray mở lời: “Đội trưởng, tổng cộng số thành viên thực tế tham gia chiến đấu

lần này là 16 người.”

Đây là đã tính cả Ophilia và Pamir vào rồi.

“Bên tiểu đội của chúng ta có mười bốn người; trong đó trọng thương bốn

người nhưng không nguy hiểm đến tính mạng; bị thương nhẹ bốn người, có thể

mang theo vết thương tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.”

“Đội trưởng Neo vất vả rồi.” Ophilia đứng dậy cúi người với Neo.

“Không, tiểu thư Ophilia, sở dĩ thống kê tổn thất sau trận đấu ở ngay trước mặt

ngài là vì chúng tôi có mục đích.”

“Mời ngài nói.”

“Bên trong Trật Tự Thần Giáo có một truyền thống. Truyền thống này thần giáo

khác cũng có. Đó chính là sau khi kết thúc nhiệm vụ bảo vệ, thông thường

người được bảo vệ sẽ tặng cho đội vệ sĩ một chút đồ kỷ niệm.

Ngài có thể đặt thêm phiếu điểm vào hộp đựng đồ kỷ niệm.”

“Đương nhiên, đây là việc tôi nên làm.”

“Một chuyện khác chính là, nếu như cấp trên muốn thay đổi một tiểu đội vệ sĩ

khác, xin ngài từ chối. Tôi tin tưởng, mặc dù có bốn đội viên cần tạm thời rời

khỏi đội ngũ để dưỡng thương, nhưng tiểu đội của tôi vẫn có thể bảo đảm tuyệt

đối cho sự an toàn của ngài.”

“Cái này cũng là đương nhiên, nếu không phải là tôi muốn ra ngoài thì đêm nay

chúng ta cũng sẽ không gặp phải chuyện này.

Mặt khác, đợi lát nữa sau khi cuộc hội đàm kết thúc, tôi sẽ đề nghị Trật Tự Thần

Giáo, mời tiểu đội của ngài tiếp tục bảo vệ chúng tôi trên đường về, bởi vì các

ngài cũng cần hộ tống giáo sĩ truyền đạo đến đảo Ám Nguyệt.”

“Ngài đúng là một vị tiểu thư nhân từ.”

“Ngài là một vị đội trưởng cực kỳ tài giỏi, dưới tay ngài là một tiểu đội cực kỳ

tinh nhuệ.”

“Tìm thấy rồi!”