Sau một khắc,
Hai con ngươi trong mắt đội trưởng Neo biến thành màu đen, cả cơ thể anh ta
bắt đầu lơ lửng lên, tựa như có một luồng khí vô hình đang kéo anh ta lên;
Mà Karen cũng cảm nhận được một nhiệt độ cực nóng phát ra từ phía trước, ánh
mắt cũng vì thế mà cảm thấy cảnh vật phía trước vặn vẹo uốn éo, nhưng lại
không nhìn thấy bất cứ ngọn lửa nào phát ra ngoài.
Bởi vì tất cả những ngọn lửa vào lúc này đều đang ở trong cơ thể của người đàn
ông kia!
Người đàn ông kia còn đang chuẩn bị có động tác khác, nhưng từ chỗ tai mắt
miệng mũi của hắn cũng bắt đầu có ngọn lửa tràn ra ngoài;
Ngay lập tức, cơ thể của hắn ta bắt đầu rạn nứt, từng ngọn lửa bốc lên, sau đó
từng chỗ thủng càng lớn hơn xuất hiệu, hắn tựa như là một cái lò từ từ vỡ vụn ra
trong lúc đang cháy.
"Oanh!"
Rốt cục, hắn ta quỳ xuống đất, ngọn lửa tràn ra từ bên trong, đốt cháy cả cơ thể
hắn, về phần linh hồn của hắn, đã sớm bị chôn vùi từ trước.
Neo rớt xuống mặt đất, trên bờ vai có một nửa cánh tay cắm vào, ánh mắt của
anh ta nhìn khắp bốn phía, nói với Fanny: "Ra lệnh, nhanh chóng thu dọn chiến
trường, đem đi những gì lấy được, thực hiện việc phong ấn."
Tất cả các chiến lợi phẩm sau khi vơ vét xong, đều sẽ bị chôn ở một vị trí gần
đó, đồng thời sẽ phong ấn bảo vệ khu vực chôn giấu, ngăn cản kẻ khác tìm
kiếm, bởi vì bây giờ bọn họ không có thời gian để di chuyển toàn bộ chiến lợi
phẩm đi, chỉ có thể chờ đến sau khi mọi việc kết thúc mới có thể đem ra chợ
đen để tiêu thụ.
Tất nhiên, đây là một quá trình rất quen thuộc.
Fanny đổi sang một viên đạn màu vàng, bắn lên trên không, một ánh sang màu
vàng tỏa ra trên không, cùng theo đó là một tiếng huýt sáo như xé gió, đây là tín
hiệu cho đồng đội.
Karen lúc này cũng thu lại Áo Giáp Hải Thần và Lưỡi Đao Ám Nguyệt.
Cũng đúng lúc này, Fanny bỗng nhiên ôm lấy anh ta, sau đó hôn liên tục hai cái
lên mặt:
"Đây là phần thưởng vì cậu đã cứu tôi."
Karen ở trước mặt cô, đưa tay xoa xoa những vệt nước bọt có thể còn ở trên
mặt,
Hỏi:
"Những người đồng đội khác nếu cứu được cô cũng được thưởng như thế này
à?"
"A, tất nhiên là không rồi."
"Cho nên, tôi cứu được cô, kết quả còn bị lỗ vốn à?"
"Đúng vậy đấy, nếu cậu có ý kiến thì cứ đi khiếu nại với đội trưởng."
Karen cũng không thèm để ý đến câu nói này, bởi vì đội trưởng không chừng lại
bảo mình có thể vào rừng cây nhỏ mà tự giải quyết trong âm thầm.
"Chỉ là bộ giáp lúc nãy của cậu cũng rất ngầu đấy, còn có kia hai thanh đao màu
đỏ kia nữa, cái loại năng lượng này, tại sao tôi lại cảm thấy nó có chút quen mắt
nhỉ?"
"Bộ giáp là 【 Áo Giáp Hải Thần 】, bắt nguồn từ Hải Thần Giáo, ở kỷ nguyên
trước đã bắt đầu suy thoái, trong đầu kỷ nguyên này đã diệt vong từ lâu.
Về phần kia hai thanh đao kia, dùng thuật pháp 【 Lưỡi đao Ám Nguyệt 】
giống như thanh kiếm tiểu thư Ophelia."
Neo vừa nói vừa bước đến gần.
"Lưỡi Đao Ám Nguyệt?" Fanny trừng mắt nhìn, "Hai người tiến triển nhanh đến
thế sao?"
"Không phải... Không có..."
Neo mở miệng nói:
"Vừa lúc gặp mặt ngay đầu tiên đã tỏ tình với người ta trên bến tàu rồi;
Sáng ngày thứ hai lại đẩy bàn ăn của người ta ra từ trong phòng của họ;
Ban đêm ngày thứ hai thì dùng thuật pháp không được truyền ra ngoài của gia
tộc người ta.
Fanny, bây giờ tôi rất nghi ngờ đêm qua cậu ta có ngủ chung một phòng với hai
người hay không, rốt cuộc thì cậu ta có lén lút trốn qua phòng bên cạnh để làm
gì không.
Bởi vì cứ dựa theo tình hình này, thì sau khi đại biểu của Đảo Ám Nguyệt hoàn
thành đàm phán với thần giáo, tiểu thư Ophelia lên thuyền trên đường về phát
hiện mình mang thai thì tôi cũng sẽ không có gì mà ngạc nhiên đâu."
"Đội trưởng..."
"Không cần phải giải thích, chỉ là trêu chọc một chút mà thôi, sau khi kết thúc
một cuộc truy sát, luôn luôn cần phải trò chuyện một chút để điều chỉnh lại tâm
lý của mình."
Nói xong, Neo đưa tay rút cái cánh tay đâm xuyên qua bả vai mình lúc nãy, ném
xuống dưới mặt đất.
Sau đó, Karen trông thấy phần da thịt trên miệng vết thương bả vai Neo đang từ
từ nhúc nhích, đã bắt đầu từ từ lành lại.
Đây là... Huyết thống của Dị ma khát máu!
"Cậu nhìn xem, đây chính là bí mật của ta, lúc Irina cứu ta, thật ra thì ta đã
không thể sống nổi rồi, nhưng khi cô ấy tặng cho ta tư cách duy nhất trong đời
này của mình, mới khiến cho ta sống lại, từ nay về sau, ta đã có được huyết
thống của Dị ma khát máu, ha ha.
Tên bá tước kia hình như cũng đã biết được điều này, bởi vì cho dù Irina đã
chết, hắn ta vẫn như cũ cho người đem dung dịch ổn định thông qua trạm liên
lạc Anavas ở phố York."
"Cho nên, đội trưởng ngài... cũng sẽ đánh mất bản thân sao?"
Neo lắc đầu: "Irina cần nó, nhưng tôi cũng không cần, cũng chưa từng uống nó,
bởi vì tôi rất thích tán gẫu cùng với giọng nói của ông già kia phát ra ở trong
đầu tôi, sự xuất hiện của ông ta, cũng giúp ta giải quyết sự buồn tẻ khi mất ngủ
vào ban đêm."
Fanny nghiêng đầu, nhìn Karen, nói: "Bây giờ tôi đã biết vì sao cậu lại cầm
khẩu súng lục nhỏ kia, cái khẩu súng lục nhỏ đó, nó là đồ trang trí của cậu à?"
"Không phải, là bởi vì tôi chưa kịp mua sắm trang bị, nó là quà tặng trong gói
trang bị cơ sở."
Fanny giật mình: "A, bảo sao tôi thấy cái khẩu súng lục kia lại quen mắt đến
vậy."
"Yên tâm, trong cái tiểu đội này, tất cả mọi người đều có bí mật riêng của mình,
tất cả mọi người đều sẽ ngầm đồng ý giữ kín bí mật này." Neo nói xong rồi đưa
tay vỗ vỗ bả vai của Karen, "Huống chi, cậu sử dụng bí mật của mình để bảo vệ
đồng đội, điều này chứng minh cậu xem trọng tính mạng của đồng đội mình
hơn là bí mật của bản thân."
"Tôi cũng thấy rất cảm động, đội trưởng." Fanny nói.
"Cảm động cũng vô dụng, cậu ta chắc là thích mấy cô gái trẻ tuổi hơn, ví như
tiểu thư Ophelia vậy, tuổi của cô và Peia đều hơi lớn một chút rồi."
"Đội trưởng, dù sao thì ngài cũng có dòng màu của Dị Ma Khát Máu chảy trong
người, chắc cũng sẽ không để ý đến việc trên người mình có thêm một cái lỗ
phải không?"
Lúc này, người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất kia cũng đã bị đốt cháy đến
nỗi chỉ còn lại một bộ xương, nhưng lúc này một tia sáng nhỏ màu vàng lóe lên,
khi tia sáng này xuất hiện, tựa như có một nguồn ma lực đang hấp dẫn người
khác nhìn vào nó.
"Fanny, cắt đứt đi."
"Vâng, đội trưởng."
Fanny nhắm mắt lại trước tiên thanh tẩy bản thân, sau đó xoay người sang chỗ
khác.
Neo nhìn về phía Karen, nói: "Cậu không cần à?"
Karen đáp lời: "Đội trưởng, hình như tôi đoán được thứ đó là gì."
"A, đúng vậy, tôi suýt nữa quên mất cậu đã tham gia vào vụ án của Zich."
Neo đi đến trước thi thể bị đốt cháy, đưa chân đạp ngã nó, lập tức, một đồng xu
lăn xuống dưới đất.