Số 13 Phố Mink

Chương 585: Rốt cuộc cũng gặp may được một lần! (3)




Giết bà ta thành công, Peia kéo dây leo trên người, lôi Fanny trở lại sau khi cô

bị ném ra, vốn dĩ Karen định bắt lấy cô nhưng Peia lại di chuyển dây leo khiến

Fanny né Karen, Fanny một tay chống đất, theo quán tính trượt trên mặt đất một

khoảng cách dài trước khi rơi mất.

Wind tiến lại kiểm tra thi thể của bà lão, nhưng ngay lúc này, một bướu thịt chợt

xuất hiện ở trong cơ thể của bà lão mất đầu, bướu thịt này chỉ có một cái miệng

há hốc và một con mắt.

Ngay sau đó, cơn bão vàng lại được phóng ra lần nữa, một lá chắn xuất hiện

trước Wind nhưng nó lập tức bị xuyên thủng, cả người anh ta bị đánh bay ra

ngoài, sau khi rơi xuống thì biến mất, anh lại tự ép mình đứng lên lần nữa.

“A a a!!!”

Bướu thịt rít lên một tiếng chói tai, sau đó có thể của bà lão không đầu bắt lấy

nó bằng hai tay rồi giơ lên, hung hăng ném nó ra xa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Karen chỉ có thể kinh ngạc, nghĩ rằng đây đúng là ve

sầu thoát xác.

Nhưng sau đó lại là một tiếng súng vang lên:

“Ầm!”

Bướu thịt nổ tung trong không trung, biến thành một vũng mủ, thi thể không

đầu của bà lão cuối cùng cũng ngã xuống mặt đất.

Nhưng việc này vẫn chưa kết thúc, Wind mở hai tay ra, hô lên:

“Trật tự —— phòng giam!”

Bên trong bướu thịt vừa phát nổ còn giấu rất nhiều thứ trông giống như bọ cánh

cứng đen.

Wind hô: “Peia, sát trùng đi!”

Dây leo trên người Peia không ngừng thả cô ta ra, tìm kiếm và nghiền nát từng

con công trùng kia.

Fanny nhận súng, tiếp tục tiến lên, Karen cầm kiếm và khiên chỉ có thể đuổi

theo.

Toàn bộ cục diện trận chiến đã bị chia cắt, ngay từ đầu đã bị bao vây đánh lén,

bây giờ lại bị truy sát bằng mọi giá, vì vậy nên tiểu đội Neo phải tự chia thành

nhóm nhỏ, vốn dĩ họ không cần ổn định mà chỉ cần không tha cho một kẻ địch

nào, họ giống như đám chó điên vậy, giết đến đỏ mắt để cắn chết toàn bộ kẻ

địch ở trước mắt.

Không đi được xa thì cuối cùng Karen cũng nhìn thấy Neo dưới một sườn dốc.

Trước mặt Neo là một tên trung niên cởi trần, trên người đối phương trải dài

đầy ký hiệu bí ẩn, trong tay anh ta còn cầm một thanh rìu.

Môi trường chiến đấu của hai người tràn ngập bụi bặm nồng nặc, đó là khung

cảnh được hình thành sau khi từng mảnh nham thạch hoá thành bột mịn.

Fanny lập tức cầm súng, chuẩn bị ngắm bắn.

Nhưng ở bên dưới, Neo đã giao chiến với đối thủ, rìu ở trên tay người đàn ông

liên tục chém về phía Neo, tuy nhiên cơ thể của Neo di chuyển rất nhanh, không

ngừng thoát khỏi đòn tấn công của đối phương và đồng thời cũng không để đối

phương kéo dài khoảng cách với mình.

Trong lúc đó, dù cho trên tay Neo không có vũ khí nhưng mỗi khi đầu ngón tay

của anh ta lướt qua người đàn ông, cơ thể người đàn ông đó sẽ xuất hiện một tia

lửa đen, khiến người đàn ông không ngừng phẫn nộ gào thét trong cuộc chiến;

Nếu so với sự nóng nảy của anh ta, Neo giống như một nghệ sĩ dương cầm ưu

nhã đang bắt đầu trình diễn tác phẩm vậy, không vội vàng cũng không chậm rãi,

chỉ đợi buổi trình diễn kết thúc để chào cảm ơn.

“Khoảng cách xa quá, cần phải xuống dưới nữa.”

Fanny nói xong thì lập tức nhảy xuống sườn núi, cả người cô cúi và trượt xuống

sườn.

Karen do dự một lúc rồi cũng chạy xuống theo, nhưng bởi vì bề mặt sườn núi

quá rung lắc nên Karen chỉ có thể dùng thanh kiếm trong tay để kiểm soát thăng

bằng và tốc độ.

Phía trước, Fanny trượt xuống đầu tiên đã lên đạn tịnh hoá màu xanh lam, sau

khi đội trưởng kéo dài một khoảng cách thích hợp, Fanny liên tục bắn hai phát

súng vào người đàn ông, khiến ký hiện trên người của anh ta bị bóp méo.

Neo cũng tranh thủ dừng lại mỗi khi đối phương bị trúng đạn, nhanh chóng tiến

lại gần, hai tay ma sát, tạo ra càng nhiều ngọn lửa đen trên người đối phương,

khí tức trên người đàn ông này liên tục rơi vào trạng thái uể oải.

Nhưng đúng lúc này, Karen bỗng nhìn thấy một tảng đá trước đường trượt của

Fanny đột nhiên “Dựng lên”, đó cũng không hoàn toàn là tảng đá mà là một thứ

gì đó giống như một thiếu niên đầy ký hiệu trên người, đồng thời cũng không

mặc quần áo, không, không phải thiếu niên, gã ta có một gương mặt cực kỳ già

dặn với bộ ria mép, đây là một người lùn.

Trước đây, gã ta nằm ở đây giống như một con tắc kè hoa, vốn dĩ không ai phát

hiện ra sự tồn tại của gã;

Thực ra, vốn dĩ em trai của gã ta bảo gã trốn ở chỗ này và không bước ra, nhưng

thứ nhất là kẻ thù đã xuất hiện ở trước mặt gã ta, thứ hai là em trai của gã ta đã

hoàn toàn lép vế, vậy nên gã trực tiếp bỏ qua lời căn dặn của em trai mình.

Lúc này, gã ta dường như đang điên cuồng lao đến chỗ Fanny, hai tay cũng bắt

đầu biến mất, hoá thành hai lưỡi dao.

Hiển nhiên Fanny không dự đoán được tình huống này, cô không kịp đổi đạn

mà chỉ kịp xoay khẩu súng trường, dây đeo súng ôm vào cổ người lùn, báng

súng đỡ ở vị trí lồng ngực người lùn để kéo dài khoảng cách;

Nhưng cánh tay phải của người lùn đột nhiên co vào, ngược lại, cánh tay trái

bỗng dài ra, chiều dài này đã đủ để triệt tiêu chiều dài của khẩu súng trường và

nó trực tiếp chém Fanny!

Trong lòng Fanny có chút tuyệt vọng.

“Chết tiệt!”

Khi nhìn thấy người lùn đột nhiên đứng dậy, Karen trực tiếp vứt thanh kiếm và

khiên đi, lao mình từ trên cao xuống.

Trước khi cánh tay trái của người lùn biến thành lưỡi dao để chém về phía

Fanny đã bị Karen chạm vào, hai người cùng nhau lăn xuống.

"A a a!!!"

Người lùn rít lên một tiếng, sau khi cơ thể ổn định lại thì gã ta lập tức nhấc cánh

tay lưỡi dao lên, đâm xuống người Karen!

Nhưng lại không phát ra âm thanh khi lưỡi dao đâm vào thịt, bởi vì cánh tay

lưỡi dao của gã ta hoàn toàn kẹt lại trong lớp áo giáo màu xanh lam, không thể

xuyên thủng được.

Karen ở dưới vươn hai tay ra, túm lấy cổ người lùn, [Ám Nguyệt Chi Nhận]

xuất hiện giữa hai mu bàn tay dường như đang đặt trên cổ người lùn.

Ngay lập tức,

Karen ấn hai tay xuống, hai mũi dao đỏ như máu trực tiếp cắt vào cổ gã ta.

"A a a!"

Cơ thể của người lùn kiên cố đến phi thường, giống như là nham thạch cứng rắn

nhất, nhưng đòn tấn công của Ám Nguyệt Chi Nhận cũng không phải chỉ một

đòn, mà sát thương của nó cực kỳ lâu dài.

“Bụp bụp bụp!”

Hai con ngươi của người lùn trắng bệch, cơ thể gã ta run rẩy, bởi hai lưỡi dao

đâm vào cổ gã nên gã điên cuồng đưa tay ra như muốn đẩy Karen, vậy mà gã lại

quên rằng hai lưỡi dao của Karen đặt ở trên gáy của mình, vì thế nên khi gã ta

càng cố đẩy Karen, mũi dao càng đâm vào sâu hơn, giống như việc gã ta tự chủ

động đâm vào lưỡi dao vậy;

Lúc này, gã ta đã mất đi khả năng suy nghĩ bởi vì cơn đau kịch liệt.

“A!”

Cuối cùng,

Anh đâm dao qua, đầu của gã cũng trượt xuống theo.

Karen ngồi dậy,

Giờ phút này, trong lòng anh không chút lo lắng nào khi bản thân dùng đến con

át chủ bài, bởi vì trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ:

“Chạy đường dài như vậy, cuối cùng cũng gặp may một lần.”