Sau khi tiếp tục chạy thêm một quãng, trước mặt họ xuất hiện một con rết lớn,
con rết này có màu bạc, nó cũng lớn hơn con rết trước đó đã tấn công Karen rất
nhiều, có thể thấy rõ một khuôn mặt dữ tợn trên đầu con rết.
Có không ít thi thể đang nằm trên mặt đất, bao gồm con rết và thi thể của những
người khác, hiện tại con rết này đã bị trấn áp, thân hình khổng lồ bị Marlow
cưỡng ép nhốt trong một khoảng không bằng phép thuật, hai tên đồng đội đang
dùng phép thuật phá huỷ cơ thể của nó, nhưng vỏ ngoài của nó cứng cáp và trên
thân nó phát ra làn sương đen có thể giảm hiệu quả sát thương của phép thuật,
vậy nên họ phải cầm cự trong một lát.
Ngoài ra, một đội viên nữa bị một chân của con rết đâm vào ngực đang phải dựa
vào tảng đá, dùng quyển trục tự chữa lành vết thương cho bản thân.
Karen nhớ rõ anh ta, anh ta tên là Kunxi.
Kunxi đốt quyển trục trong tay, đưa Phép Thuật Trị Liệu vào trong cơ thể mình
rồi âm thầm bổ sung cho bản thân phép thuật Tịnh Hoá, thấy nhóm người Fanny
chạy đến tiếp viện thì chỉ về phía Tây:
“Đội trưởng đưa Wind và Gray đuổi lên phía trước rồi, mọi người đến giúp đội
trưởng đi, đừng để tên thủ lĩnh chạy mất, ở đây không cần mọi người đâu, để ba
người Marlow bọn họ từ từ tiêu hao khí huyết của nó, tôi cũng không chết
được.”
Nói xong, anh ta móc ra một điếu thuốc từ trong túi, tự mình châm lửa, lúc thở
ra vòng khói còn đưa tay chạm vào cánh tay nhọn hoắt xuyên qua ngực mình;
Anh mắng:
“Chết tiệt, cuộc đời tôi chưa bao giờ bị đâm sâu như vậy.”
Kunxi nói rằng không cần lo cho anh ta, Fanny và Peia cũng thực sự không để
tâm đến anh ấy, Karen chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, đi ngang qua con
rết lớn bị nhốt, có thể thấy rằng cho dù con rết lớn này vẫn cực kỳ kiêu ngạo
như trước, nhưng khuôn mặt người dữ tợn trên đầu nó đã lộ ra vẻ mệt mỏi và
tuyệt vọng.
Marlow nhìn thấy đám người Karen chạy đến trợ giúp, anh ta vừa tiếp tục điều
khiển trận pháp, vừa cười, vừa hét lớn:
“Karen, đi báo nguy nhanh đi, ha ha ha ha!”
“...” Karen.
Phải nói rằng những kẻ này điên rồi, mặc dù trên người đều mang theo thương
tích nhưng trên mặt bọn họ vẫn tràn đầy loại cảm giác hưởng thụ giống như
đang chơi đùa vậy.
Bọn họ thực sự thích cảnh tượng và trải nghiệm này, vả lại còn rất vui vẻ.
Bọn họ sẽ trân trọng tính mạng của mình, nhưng cũng không đơn giản chỉ là sợ
chết, mà là giữ lại mạng sống để lần sau có thể tiếp tục liều mạng.
Karen cảm thấy bản thân đã không chạy nổi rồi, nhưng Fanny và Peia vẫn đi
như bay, nhiều lần Karen thực sự muốn sử dụng Ám Nguyệt Chi Nhận hoặc Hải
Thần Chi Giáp để những thứ đó cho mình thêm tốc độ;
Vì anh là người ngoại lai nên thể chất không được tốt lắm, nhưng linh tính chứa
đựng trong cơ thể anh lại cực kỳ dồi dào, nghĩ lại thì anh vẫn chịu được, anh
cắn răng, tiếp tục theo sát.
Phía trước, xuất hiện một lão già mặc áo choàng xám bị đóng đinh trên tảng đá,
một cây giáo màu đen xuyên qua cơ thể ông ta.
Dường như Gray đang cố gắng rút cây giáo ra, nhưng sau khi nhìn thấy đám
người Fanny đến tiếp viện thì dứt khoát từ bỏ hành động đó, khoanh chân ngồi
xuống và rơi vào trạng thái thiền định để bình phục.
Dù cho anh ta thành công trong việc giết kẻ thù này nhưng sức mạnh linh tính
của anh ta cũng đã hao đi, vậy nên anh ta đã chọn nghỉ ngơi một chút khi quân
tiếp viện chạy đến.
Cuối cùng, Karen cũng nhìn thấy chiến trường đang đấu tranh ác liệt.
Một người phụ nữ trong dáng vẻ của một bà lão dường như đang phát điên, dấy
lên từng đợt bão màu vàng ở cạnh bà ta, với cơ thể bà là tâm điểm, một vùng
núi lớn xung quanh nơi đó đều bị san bằng;
Nhưng ở bên cạnh bà ta vẫn có một thân hình màu đen không ngừng thoắt ẩn
thoắt hiện, giống như một người thợ săn kinh nghiệm dồi dào đang trêu đùa con
mồi của mình.
Mắt của bà lão rỉ máu, chắc hẳn mắt của bà ta đã bị đâm, hiện giờ bà ấy chỉ có
thể rơi vào trạng thái cuồng nộ này do bản thân đang sợ hãi và tuyệt vọng, dồn
ép người kia bằng vũ lực, tạo cho mình một lá chắn an toàn;
Nhưng ai cũng biết rõ rằng sức mạnh của bà ấy vẫn sẽ có lúc kiệt quệ.
Fanny nhấc cây súng lên, bắt đầu ngắm rồi lập tức nói: “Khoảng cách xa quá,
Peia, giúp tôi ném qua đi.”
“Được.”
Trên cánh tay của Peia xuất hiện những sợi tơ, không, không phải sợi tơ, là đó
là một thứ giống như dây leo màu đen, những dây leo này quấn lấy cơ thể của
Fanny, giúp Fanny duy trì vị trí ngắm súng, đồng thời, Fanny cũng bị Peia kéo
theo trong không trung khi cô bắt đầu chạy, hệt như đang chơi diều.
Karen hít một hơi thật sâu, giơ kiếm và khiên rồi chạy theo Peia.
Anh không biết mình đang chạy vì cái gì, cũng chẳng biết mình đang tham gia
với chiến thuật nào, nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên những đội viên
ngoài biên chế này của mình tham gia vào huấn luyện chung, mà huấn luyện
chung lại là thực chiến.
Nhưng Karen lại cảm thấy bản thân không thể đi theo, vậy nên anh dừng lại ở
đằng sau và quan sát.
Wind cũng cảm nhận được tiếp viện sắp đến, anh ta không thông báo gì, rút
ngắn khoảng cách giữa bà lão lại trong nháy mắt, mặc dù mắt của bà lão không
nhìn thấy nhưng bà ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, vậy
nên bà lập tức phóng ra cơn bão mạnh hơn, dường như nó đã đến sát cơ thể của
Wind vài lần nhưng anh ta vẫn thu hút sự chú ý của bà ấy.
Hiện giờ đã đạt được cự ly rồi!
Peia đột nhiên hất dây leo lên, ném Fanny ra ngoài, trên người cô bỗng toả ra
một ánh sáng màu đen khi ở trên không trung, tụ lại trong khẩu súng trường:
“Ầm!”
Một viên đạn được bắn ra.
“Bụp!”
Đầu của bà lão trúng đạn rồi lập tức nổ tung ở trên cổ.