Số 13 Phố Mink

Chương 581: Công kích, tiểu đội (2)




Fanny cười, "Ngay cả khi không có nhiệm vụ, chúng tôi cũng lười đi cứu họ.”

“Ồ, thì ra là vậy, haha.” Ophelia mỉm cười, như thể cô ấy có thể hiểu được.

Nhưng tiếp tục lái xe được một lúc, Peia đột ngột dừng xe.

"Có điều bất thường ở phía trước, đội trưởng vừa phát tín hiệu cảnh báo!"

Sau khi nói xong, Peia duỗi tay, bắt đầu ngâm xướng. Một tấm lưới đen giống

ngày hôm qua xuất hiện đã quấn lấy chiếc xe VIP.

Từ gầm ghế Fanny lấy ra một chiếc vali màu đen, mở ra và bắt đầu lắp ráp,

chẳng mấy chốc, một khẩu súng trường màu đỏ đã được lắp ráp, toàn bộ quá

trình đều trơn tru mượt mà, toát lên vẻ đẹp dị thường.

"Cạch" một tiếng, đạn đã được nạp lên nòng, Fanny dựa vào thành cửa xe, nhìn

chằm chằm ra bên ngoài.

Khẩu súng trường này của cô ấy trông giống như một sản phẩm cao cấp.

Karen do dự một lúc, nhưng vẫn lấy ra một khẩu súng lục nhỏ ở vòng quay

phép thuật cơ bản nhất mang theo bên mình.

Sau đó, giống như Fanny, anh nghiêng người về phía cửa xe bên cạnh rồi nhìn

ra bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Bên ngoài yên tĩnh, mà lệnh cảnh báo vẫn không dừng lại.

“Có vẻ như vấn đề hơi nghiêm trọng.”

Ophelia dang hai tay ra, ngồi bên cạnh nữ võ giả Pamir, đưa thanh kiếm dài ở

đằng sau vào tay cô, mà chính nữ võ giả lấy ra hai thanh dao găm nữa từ cổ tay

của mình rồi nắm chặt con dao trong tay.

Cô hầu gái Tân Lạp thì lấy ra một khẩu súng lục xám, trên đó vẫn còn có vết

tích của phép thuật.

Chà, Karen phát hiện một chuyện, ngay cả khẩu súng lục được cô hầu gái sử

dụng cũng trông cao cấp hơn tiểu súng lục của anh.

Ophelia đặt thanh kiếm dài lên đùi và nhắm mắt lại.

Lúc này, cuối cùng cũng có động tĩnh từ bên ngoài, nhưng không phải đánh

nhau cũng không phải động tĩnh của phép thuật.

Theo hướng của Karen, trên con dốc sườn núi xuất hiện hai vòng tròn ánh sáng,

đó là những vòng tròn ánh sáng được kích hoạt bởi phép thuật, và trong các

vòng tròn đó còn có một số bóng người đang đỡ nhau.

Một con cú lại bay tới, Peia mở ô lưới ra, để nó bay lại gần, sau đó nó nhìn

chằm chằm vào Karen thông qua cửa kính xe hơi.

Peia mở cửa kính xe, con cú quay đầu bay đến bên Peia rồi lại tan biến.

“Đó là một tín hiệu báo động.” Peia nói.

Ngay sau đó, Peia lập tức nghiêm mặt nói: “Lệnh của đội trưởng, tỉnh táo để

chuẩn bị chiến đấu!”

Karen có chút khó hiểu, đám người đi từ trên sườn núi xuống phía dưới kia rõ

ràng chính là đội viên khác của tiểu đội Trật Tự Chi Tiên, theo lý thuyết, đã đến

bước này, khi người ta chấp hành nhiệm vụ thất bại cũng nên đi lên tiếp ứng

một chút, nhưng đội trưởng lại phát ra mệnh lệnh này.

Tuy nhiên, Karen không nghi ngờ ý định của đội trưởng, ngược lại còn rất thích

quyết định của Neo, dù thế nào đi nữa thì sự an toàn của bản thân đặt lên trước

luôn là đúng đắn.

“Rắc!”

Một tiếng roi truyền đến, hẳn là Neo ở trong bóng tối vung roi, đây là cảnh cáo

người bên kia không được phép tiếp tục tới gần bên này.

Nếu như sau này chứng minh đây là ám hiệu rút lui khỏi nhiệm vụ của tiểu đội,

động thái của Neo chắc chắn sẽ bị đối phương phàn nàn, nhưng rõ ràng Neo

không quan tâm đến điều này.

“Đội trưởng đã cảnh báo, bên kia cũng xuất hiện.” Peia nói.

Karen hơi tò mò, dường như cô ấy có một kênh liên lạc đặc biệt với đội trưởng,

nhưng không phải là một chiếc radio, hẳn là một loại thánh khí thiêng liêng nào

đó.

“Tôi đã thấy rồi.”

Fanny nói.

Karen theo bản năng nhìn về phía Fanny. Chiếc xe mà mọi người đang ngồi đậu

ngay giữa đường, hai bên là sườn đồi, nhưng Karen không thể nhìn thấy ánh

sáng từ phía bên kia, nhưng mà Karen đã nhận ra được mắt của Fanny đã đảo

màu xám, hẳn là cô ấy đang sử dụng đến năng lực nhìn xa của bản thân.

Cho nên, hiện tại hai bên sườn đồi, đội Trật Tự Chi Tiên đã xuống dưới?

Lần này, ngay cả Karen cũng có thể chắc chắn cảnh tượng này hẳn là có một ý

nghĩa kỳ lạ, bên kia tựa hồ có cố ý thiết kế một trận phục kích, chờ người bọn

anh tới.

Peia lập tức khởi động lại xe, hét lớn:

“Đội trưởng ra lệnh, lùi về phía sau phá vòng vây!”

Bởi vì phía sau là người của mình, còn phía trước thì không biết, cho nên lựa

chọn phá vòng vây lùi về phía sau.

Peia đánh tay lái sang trái, nhấn ga, chiếc xe quay vòng lớn.

Ophelia ngồi vững ở giữa, bất động, nữ võ giả bên cạnh và Fanny ở phía đối

diện cũng bất động tựa vào cửa sổ.

Chỉ có Karen phải vươn tay nắm lấy tay vịn, cứ như vậy thân thể còn hơi hơi

nổi lên, hầu gái Tân Lạp ở đối diện trực tiếp ngã xuống trước mặt Karen rồi quỳ

xụp xuống.

Karen giật mình, anh khá lo khẩu súng lục trên tay người kia sẽ nổ vào lúc này.

Sau khi quay đầu xe xong, Peia bắt đầu di chuyển về phía trước với tốc độ tối

đa.

Nhưng vừa lái xe ra ngoài không được bao xa, Peia đã phanh gấp.

"Kít! Kíttttt!"

Trước mặt xe đột nhiên xuất hiện một bức tường đất to lớn, nếu không phải

phanh gấp, có lẽ cả chiếc xe sẽ đâm trực diện vào.

“Mau mở cửa và xuống khỏi xe!”

Fanny hét lên với Karen, và cũng ngay lập tức mở cửa xe ở phía mình.

Karen cũng lập tức mở cửa bên hông, nhảy ra khỏi xe, túm lấy một người hầu

gái, Tân Lạp bị Karen kéo, trực tiếp ngã xuống khỏi xe, bóng dáng Ophelia

cũng xuất hiện ở bên ngoài xe.

Khi mọi người vừa bước xuống xe, một cái gai đất nhọn hoắt, cao chót vót từ

phía dưới xe đột ngột dựng lên, từ gầm xe xuyên qua toàn bộ xe và nhấc nó lên.

Hai tay Peia chống xuống đất và bắt đầu niệm chú. Ngay lập tức, trên mặt đất

có một loạt tiếng nổ, sau đó, máu từ trên mặt đất tràn ra.

“Bang!”

“Crack!”

“Bang!”

“Crack!”

“Bang!”