Vanni nói: "Tôi xác nhận mục tiêu bảo vệ trước. Sau khi xác nhận mục tiêu bảo
vệ, nhiệm vụ bảo an sẽ chính thức bắt đầu."
"Được." Peia.
"Được." Karen.
Vanni đi về phía trước nói với Ophelia, "Ca ngợi trật tự, chào mừng tiểu thư đã
đến."
Ophelia cũng lễ phép đáp lại: "Ám nguyệt quang huy, cảm tạ trật tự đã đón
chào."
"Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ vệ sĩ cá nhân bảo vệ cho cuộc hội đàm lần này.
Tiếp theo, tôi và đội trưởng cùng các thành viên trong nhóm sẽ chịu trách nhiệm
về sự an toàn của tiểu thư trong cuộc hội đàm diễn ra ở thành phố York."
Bây giờ, tôi cần xác nhận lần cuối về danh tính của ngài. Xin hỏi, ngài có phải
là đoàn trưởng đoàn đại biểu này không, tiểu thư Ophelia?"
"Là tôi."
"Được rồi, tiểu thư Ophelia, mời cô lên xe. Cô có thể mang hai người hai người
thân cận cùng lên xe. Chúng tôi sẽ hộ tống tiểu thư đến khách sạn trước, và
những người còn lại trong đoàn sẽ có sự sắp xếp theo sau."
"Được rồi, cảm ơn cô đã vất vả."
"Đó là trách nhiệm của tôi."
Peia ngồi vào ghế lái, Karen thì mở cửa xe ra.
Ophelia đi đến trước mặt Karen, khi lên xe cô ấy vô thức đưa tay ra hiệu nâng,
đây là thói quen trong cuộc sống hàng ngày, bắt nguồn từ nghi thức đi xe ngựa
trước đây, nhưng Karen đứng đó cũng không đưa tay ra nâng đỡ cô.
Khi Vanni nhìn thấy cảnh này, biểu cảm cũng không thay đổi.
Peia ngồi ở vị trí ghế lái cũng chỉ cho rằng đây là lần đầu Karen làm nhiệm vụ,
cũng không hề biết về lễ tiết này.
Đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu ngắn, khúc nhạc dạo đầu không quá quan trọng,
mọi người cũng không để ý.
Ophelia thì mỉm cười liếc nhìn Karen, như thể muốn nói rằng tôi có ấn tượng
với cậu.
Sau đó, cô ấy lên xe.
Hầu gái theo sát phía sau.
Cuối cùng là nữ võ giả, khi cô bước đến cửa xe, Karen đã đưa mu bàn tay ra,
hơi cúi xuống rồi làm lễ tiết chào hỏi.
Cô hầu gái ngẩn người.
Khung cảnh này trông vô cùng khôi hài.
Một nữ võ giả cao lớn lại được tiếp đón bằng lễ nghi lên xe. Dù nhìn thế nào đi
chăng nữa thì cũng có cảm giác hơi dở dở ương ương, đặc biệt là khi so sánh
với cảnh trước đó Karen phớt lờ tiểu thư Ophelia, hình ảnh đối lập sẽ gây ra tác
động càng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này, đôi mắt của Vanni và Peia nheo lại, họ nhận ra ý của Karen,
rằng Ophelia kia không phải là người thật, tiểu nữ võ giả này mới là tiểu thư
Ophelia chân chính.
"Rầm!"
Nữ võ giả rút kiếm sau lưng ra, Karen đứng đó không nhúc nhích, cả Vanni và
Peia cũng vậy.
Bởi vì không ai tin rằng người của gia tộc Ám Nguyệt dám làm điều gì đó với
người của giáo hội Kỷ Luật trong một dịp trang trọng như vậy, trừ khi gia tộc
Ám Nguyệt quyết tâm hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ giáo hội Kỷ Luật.
Trường kiếm quay ngang, đáp xuống mu bàn tay Karen.
Karen chú ý thấy hai bên của thanh trường kiếm này nhô lên, ở giữa là lỗ khảm,
mơ hồ có thể nhìn thấy được tơ máu chảy xuôi bên trong, toát ra khí tức mà anh
cực kỳ quen thuộc, là khí tức của Ám Nguyệt Chi Nhận.
Thanh kiếm này hẳn là một Thánh khí, nó có thể tụ tập và gia tăng hiệu quả của
Ám Nguyệt Chi Nhận.
Lúc này, trong đầu Karen bật ra một suy nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu anh có được
thanh trường kiếm này, khi đó sức mạnh của Ám Nguyệt Chi Nhận sẽ lập tức
tăng lên, nếu anh có thanh kiếm này trong tay khi đấu với Judea, chỉ một nhát
kiếm là có thể xuyên thủng mọi hàng phòng thủ băng giá của Judea, khiến
Judea ngồi ngang hàng với Mike.
"Chao ôi…"
Âm thanh hờn dỗi phát ra dưới lớp mặt nạ.
"Bị phát hiện rồi, không dễ chơi, không dễ chơi, vẫn là do một tay tôi chọn
người nhận ra."
Nữ võ giả tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt của Ophelia, mà khuôn mặt của
Ophelia đang ngồi trong xe nhanh chóng thay đổi, trở nên có chút giống với
Peia, lại nhiều hơn vài đường nét cương nghị, nhìn qua là bộ dáng đã trải qua
dãi dầu sương gió và chiến đấu.
Vanni bước tới hỏi, "Xin lỗi, cô có phải là tiểu thư Ophelia không?"
"Là tôi, là tôi." Ophelia cười với Vanni, "Chị gái, đừng tức giận, tôi chỉ muốn
pha trò chút thôi."
"Tôi hy vọng tiểu thư Ophelia có thể hiểu rằng mọi thứ chúng tôi làm là để bảo
vệ sự an toàn của cô ở thành phố York. Tôi hy vọng kiểu trêu đùa này sẽ không
diễn ra thêm lần nào nữa."
"Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Ophelia cam đoan với Vanni bằng thái độ cực kỳ tốt, sau đó cô quay lại nhìn
Karen, lúc này khuôn mặt của cô rất không hòa hợp với bộ giáp, khiến cô ấy
trông có chút giống King Kong Barbie.
Hình ảnh và ngoại hình thực sự của cô ấy giống với tiểu thư "Ophelia" trước đó,
chỉ là hiệu ứng chấn động của bộ giáp này quá mạnh.
"Làm sao cậu nhận ra tôi?" Ophelia tò mò hỏi Karen.
"Là ánh sáng rực rỡ của ám nguyệt cho phép tôi nhìn thấy con người thật của
tiểu thư."
Karen cảm thấy câu trả lời này cực kỳ hợp lý.
Không chỉ hoá giải được sự ngượng ngùng của bầu không khí lúc này mà còn
đem sự tình bỏ qua.
Nhưng khi anh vừa nói xong, anh phát hiện rằng nét mặt của Ophelia đã thay
đổi.
Nét mặt của hai người phụ nữ trên xe cũng thay đổi.
Ngay cả các thành viên của đoàn đại biểu phía sau nghe thấy điều này cũng thay
đổi vẻ mặt.
A, ý nghĩa của câu này không đúng à?
Đột nhiên, Karen nhận ra một điều mà trước đây anh đã vô tình bỏ qua:
Pall, cô ấy thì biết gì về tập tục và từ ngữ của đảo Ám Nguyệt cơ chứ!
Không phải tất cả những gì cô ta biết là đến từ vị trưởng tộc trẻ tuổi đã theo
đuổi cô và cuối cùng bị bỏ quên dưới biển sao?
Chết tiết, con mèo kia vì để được ăn canh cá chua đã đánh bậy đánh bạ phổ cập
cho anh những thứ gì?
Vậy, ý nghĩa của câu này có thực sự là một lời chào khi bạn bè gặp nhau không?
Vanni và Peia hoàn toàn không biết tình hình, nhưng họ có thể cảm thấy được
Karen dường như đã nói điều gì đó rất sốc.
Khuôn mặt của Ophelia bắt đầu đỏ dần lên, và cuối cùng biến thành một quả táo
đỏ, thanh trường kiếm trên tay cô bắt đầu tạo ra vòng tròn tia lửa trên nền bê
tông cứng rắn.
"Ôi ôi, tôi có thể suy nghĩ thêm về lời tỏ tình này của cậu không?"
"..." Karen.
Chương 608: Chiến binh Karen (1)
Mặc dù đế quốc Wien luôn nhấn mạnh việc thực hiện hệ ngôn ngữ Markle ở các
thuộc địa, nhưng ngôn ngữ Markle vẫn chỉ là một trong những ngôn ngữ chính
được sử dụng trên thế giới chứ không phải là ngôn ngữ duy nhất;
Ví dụ như ở khu vực đảo Darkmoon, ngôn ngữ chính thức của nó không phải là
ngôn ngữ Markle mà là tiếng Sidson.
Ngay cả khi giữa các vùng cùng một hệ ngôn ngữ thì sự khác biệt trong văn hóa
từng vùng sẽ mang đến những đặc điểm ngôn ngữ từng vùng rất rõ ràng. Đó là
chưa nói đến các vùng có hệ ngôn ngữ khác nhau cùng với các nền văn hóa mà
chúng đại diện sẽ mang đến sự khác biệt rất to lớn.
Một số phương pháp "chào hỏi" mang đặc sắc của địa phương, không chỉ khác
biệt về ngôn ngữ địa phương mà còn khác biệt về tiếng lóng giữa các băng
nhóm và ngành nghề khác nhau, chẳng hạn như bảo tháp trấn hà yêu, địa chấn
cao cương và nhất phái khê sơn thiên cổ tú;
Bản dịch theo nghĩa đen của những bài diễn văn như vậy thường rất khác so với
nghĩa gốc của nó, thậm chí có thể nói rằng từ không diễn ý.
Nó giống như những gì Karen đã từng nói về "tiếp đất khí", và chỉ có Alfred
thực sự hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng vào trong tai của Pall và Kevin cùng
với những người được họ thuật lại thì ý nghĩa của câu này giống như "Nắm bắt
hơi thở và ý chí của trái đất”, đã tiến gần vô hạn hơn với những lời dạy của Đất
Mẹ.
Tất nhiên, Pall chắc chắn không cố tình đào hố Karen, bởi vì cô không có lý do
gì để đào hố chôn vị hôn phu của cháu gái mình cả.
Lý do thực sự là vì món cá hầm cải chua, Pall đã vắt óc suy nghĩ và nói cho
Karen biết tất cả thông tin về đảo Darkmoon mà cô có thể tìm thấy trong trí nhớ
của mình.
Kể cả buổi hoàng hôn trong quá khứ, một vị tộc trưởng anh tuấn nhìn vào sườn
mặt của cô và nói rằng: "Chính ánh chiều tà loang lổ trên đảo Darkmoon đã cho
phép tôi nhìn thấy chân chính em."
Kết quả, anh ta thâm tình đổi lấy sự thờ ơ của cô gái trước mắt, thậm chí cô gái
còn hỏi anh ta một cách rất có lệ:
“Ồ, ý anh là gì?”
Vị tộc trưởng trẻ tuổi vẻ mặt ảm đạm, và buộc phải giải thích:
“Đây chỉ là cách chào hỏi thông thường của chúng tôi khi gặp gỡ với bạn bè
trên đảo Darkmoon. "
Pall liền đem những lời này cùng với giải thích nói cho cho Karen;
Bởi vì hồi đó cô không quan tâm đến vị tộc trưởng trẻ tuổi mà cô đã từ chối
không biết bao nhiêu lần, mà vẫn như cũ theo đuổi, cho nên cô đương nhiên
không thể hiểu được "thâm tình" trong lời nói và ý nghĩa thực sự mà nó thể
hiện.
Đối với Karen, nói một từ lóng của quê hương của đối phương trong một "dịp
ngoại giao" là một loại tôn trọng đối phương. Giống như kiếp trước, anh biết
rằng các vị khách nước ngoài đọc một bài thơ cổ rất khập khiễng nhưng vẫn thu
hút sự khen ngợi của mọi người với những tiếng vỗ tay.
Anh cũng biết lý do Neo đặt mình vào vị trí này là mong làm “sôi động” bầu
không khí, bởi tiểu đội của Neo không thiếu những người biết đánh, nhưng cái
họ thiếu là những người biết xem và khéo léo.
Sau đó, anh lật xe.
Tuy nhiên, "King Kong Barbie" này không hề cảm thấy bị xúc phạm, cô đã
dùng hình ảnh của mình lúc này để tạo nên hình ảnh một cô gái nghịch ngợm và
ăn chơi, và cô đã xử lý thích đáng.
Khi những người còn lại trong đoàn nhìn thấy tiểu thư của mình đáp lại theo
cách này, mọi người đều kìm nén cảm xúc, không ai mắng Karen về hành vi “vô
lễ” và “xúc phạm” của anh;
Karen cũng bị dính trật tự thần giáo ánh sáng, nếu lực lượng đứng sau hai bên
đối nghịch, khi đó lời nói của Karen có lẽ là một sự cố ngoại giao nghiêm trọng.
Ngược lại là Fanny và Peia lại nhìn Karen một cách khác hẳn, họ thực sự không
ngờ con ngựa nhỏ mà họ hay trêu chọc trước đây lại hung dữ như vậy.
"King Kong Barbie" lên xe xong thì Karen và Fanny cũng lên theo, chiếc xe
thương gia bắt đầu di chuyển.
Tuy nhiên, hậu quả của sự việc không hề kết thúc mà chỉ là bị bó gọn trong
chiếc xe này.
“Anh có vẻ rất quen thuộc với đảo Darkmoon của chúng tôi?”
Ophelia cũng không cởi bỏ áo giáp, khi ngồi đối mặt với Karen trong xe, trông
cô ấy rất cao.
Karen thành thật trả lời: "Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư, nếu tôi thực sự quen thuộc
với phong tục và văn hóa của đảo Darkmoon, liền sẽ không như vậy đường đột
cùng mạo phạm.”
Vào lúc này, không thể trực tiếp nói rằng anh đã lý giải sai ý tứ của câu này, nếu
không sẽ bị thương tổn lần thứ hai và muốn giải thích thì cũng không thể ở
trước mặt người ngoài.
"Điều đó không quan trọng, theo như tôi biết, những người Wien như anh luôn
là loại tính cách như vậy, thoải mái lãng mạn và không bị gò bó. Tôi nghĩ điều
này rất tốt."
"Vâng, cảm ơn ngài đã thông cảm."
"Lúc đang ở trên thuyền, tôi đang xem nhật ký của một nhà thơ Wien và lúc ấy
tôi đang nghĩ, ồ, điều đó có đúng không, và bây giờ tôi chắc chắn đó là sự thật.
Anh đã đọc cuốn sách đó chưa?"
"Thưa tiểu thư, có phải là “nhật kí bí mật của La Tân” đúng không?"
"Đúng vậy, chính là nó, xem ra anh cũng xem qua."
"Vâng, tôi đã xem qua nó."
"Vậy anh nói xem, tất cả những gì viết trong cuốn nhật ký đó là sự thật sao?"
"Không phải thưa tiểu thư."
"Ah, không phải ư?"
"Có một số đã bị cắt bỏ, chẳng hạn như bản thân La Tân có quan hệ ngoài giá
thú với Nữ hoàng bệ hạ, nhưng nội dung này đã bị cắt khi xuất bản, vì anh ta
không ngờ rằng năm mươi năm sau cái chết của chính mình, bản thân nữ hoàng
vẫn còn sống."
Chương 609: Chiến binh Karen (2)
"Ha ha ha ha ha ha!"
Ophelia bật cười, dùng tay vỗ vào chân mình trong khi cười, và có tiếng leng
keng giữa bộ giáp kim loại.
"Trước đó không lâu nữ vương bệ hạ đã băng hà, phỏng chừng này bản “nhật ký
bí mật của La Tân” thực mau liền ra ấn bản mới và sẽ sớm được xuất bản, và tôi
có thể gửi một bản sao cho ngài, thưa tiểu thư."
"Tốt lắm, tốt lắm, nhất định ah, không thể được quên."
Tuổi của nữ hoàng luôn bị các nước khác dùng để chế giễu người Wien. Bản
thân người Wien cũng sẽ giễu cợt họ một cách lén lút, nhưng họ hiếm khi bị đưa
lên bàn cân. Đây là sự tôn trọng cơ bản đối với hoàng gia.
Nhưng trong giới giáo hội không hề có chuyện đó. Về những điều cấm kỵ, thậm
chí Pall còn nói rằng gia tộc của mình đã rơi vào cảnh uống trà chiều với Nữ
hoàng. Đối với một giáo hội chính thống thực sự, những điều được gọi là cấm
kỵ của hoàng gia chỉ là một trò đùa.
"Mất bao lâu để đến khách sạn? " Ophelia hỏi,
Fanny trả lời: "Thưa tiểu thư, còn khoảng hai mươi phút nữa."
"Ồ, tôi muốn cởi áo giáp sớm, bởi vì tôi lo lắng sẽ để lại bóng mờ tâm lý nặng
nề cho người mà tôi sẽ tỏ tình, điều này không tốt chút nào."
Fanny cười và nói: "Rất nhanh sẽ đến nơi. Buổi tối sẽ có một bữa tiệc chào
mừng đơn giản. Ba giáo chủ từ thành phố York sẽ có mặt để chào đón ngài. Sẽ
không có hành trình nào cho ngày mai, ngài sẽ có một ngày nghỉ ngơi toàn vẹn.
Cuộc họp sẽ chính thức bắt đầu trong sáng ngày mốt, nhưng đó chỉ là một cuộc
họp trao đổi. Ngài không cần phải tham dự chỉ cần có trợ lý của ngài tham dự
buổi trao đổi ý định cơ bản là được. "
"Cuộc họp chính thức sẽ diễn ra vào hai ngày sau sao?"
"Vâng."
"Đó là một sự sắp xếp rất chu đáo, các ngươi có lòng."
"Đây là điều chúng tôi nên làm."
"Đã hai ngày trôi qua, tôi cảm thấy chán khi ở trên thuyền. Tôi muốn ra ngoài đi
dạo và cảm nhận được không khí, không nghĩ chỉ ở trong khách sạn, có được
không?"
"Việc này yêu cầu chúng tôi hướng về phía mặt trên xin cùng báo cáo, nếu ngài
xác thật có yêu cầu về phương diện này, chờ ngài tới khách sạn và sau khi kết
thúc tiệc tối hoan nghênh, chúng tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục. Chỉ
vì bảo đảm an toàn cho ngài, chúng tôi yêu cầu trước tiên biết hành trình an bài
của ngài, cũng chính là ngài muốn đi địa phương.”."
Ophelia mỉm cười và hỏi,
"Cô có biết trang viên Ellen không?"
Fanny sửng sốt, cô ấy không biết, và sau đó quay qua nhìn Karen và hỏi,
"Karen, cậu có biết không?"
Trang viên Ellen đã từng rất có danh, dù sao ngày xưa cũng là gia tộc thủ lĩnh
quân đoàn hải tặc, nhưng sự suy tàn của các thế hệ gần đây khiến nó dần bị lãng
quên trong giới chính thống. Fanny không biết về trang viên Ellen cũng là
chuyện bình thường, bởi vì điều này ít nhất cũng cho thấy trang viên Ellen
không phạm pháp...
Rốt cuộc, những gia đình bình thường có lẽ không muốn được nhớ đến bởi đòn
roi của kỷ luật.
Karen giả vờ đang suy nghĩ, nhưng thực ra anh đang lưỡng lự. Nhưng cuối cùng
anh vẫn quyết định nói ra, bởi vì mặc kệ anh có nói biết về trang viên Ellen hay
không thì ngay khi Fanny và những người khác đến khách sạn sẽ biết ngay và
nếu Ophelia thực sự muốn đi thì chắc cô ấy cũng sẽ đi tới đó được, nên để bản
thân chủ động trước thì tốt hơn.
"Gia tộc Ellen từng là một gia tộc cướp biển nổi tiếng ở Wien, và có rất nhiều
truyền thuyết về tổ tiên của gia tộc Ellen trong nhiều câu chuyện phiêu lưu. Giờ
đây gia tộc này chịu trách nhiệm sản xuất một số công nghiệp xưởng, hầu hết
đều là chuyên cung cấp cho trật tự thần giáo của chúng tôi. Trang viên của nó
nằm ở phía Tây của thành phố York."
"Đúng, đúng, chính là cái này trang viên Ellen." Ophelia nói,"Anh biết rất
nhiều."
Karen trả lời: "Tôi chỉ là ưa thích đọc tiểu thuyết."
Fanny mỉm cười: "Thưa tiểu thư, chúng tôi sẽ nộp đơn và chúng tôi sẽ thông
báo kết quả của đơn đăng ký cho ngài sau bữa tối, chỉ là tôi nghĩ rằng nó có lẽ
không có vấn đề gì."
"Cảm ơn các ngươi, cũng cảm ơn trật tự thần giáo.”
Karen hỏi: "Tiểu thư muốn đi trang viên Ellen, có phải vì câu chuyện hải tặc
không? "
"Hải tặc? À, đúng vậy, trong lịch sử gia tộc chúng tôi có một số liên hệ với hải
tặc của gia tộc Ellen, chỉ là tôi được lệnh của trưởng bối phải đi tới trang viên
Ellen tảo mộ một vị cố nhân."
Theo lệnh của trưởng bối ư? Tộc trưởng trẻ tuổi si tình kia còn sống sao?
Làm sao anh ta có thể sống đến bây giờ? Pall có thể sống đến ngày nay nhờ
ngón tay của thần ánh sáng, và vì cô ấy đã trở thành một con mèo, cùng với cô
ấy đã có được tuổi thọ cao hơn nhờ nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tuổi thọ cao chắc chắn sẽ phải trả giá, và một con mèo sống lâu trăm tuổi là cái
giá mà Pall phải trả;
Vậy, còn con mèo đó thì sao?
Và... tảo mộ?
Con mèo có lẽ vẫn đang uống cà phê trong căn hộ của mình, và bây giờ ai đó đã
sẵn sàng đến mộ của nó.
Nhưng vấn đề là, không có ngôi mộ nào của Pall Ellen trong nghĩa trang của tổ
tiên ở trang viên Ellen.
Chương 610: Chiến binh Karen (3)
Mọi người đều cầm trên tay đồ uống.
Ophelia nâng nước đá lên và nói: “Vì sự tiếp đón của các ngươi, cụng ly.”
“Vì sự an toàn của ngài, cụng ly.”
Bỗng chốc, những cơn bão cát kỳ lạ xuất hiện ở hai bên đường, và nhanh chóng
bao phủ khu vực xung quanh. Cái này giống như là những tuyệt kỹ của Đại địa
thần giáo, tuy nhiên cũng có thể là thủ đoạn hãm hại của những kẻ ám sát.
Ngay lập tức, từng đạo khói đen chui vào trong bão cát, và sau đó máu bắt đầu
xuất hiện trong bão cát.
Tốc độ giết rất nhanh.
Nữ chiến binh kinh ngạc nhìn ra ngoài và nói: “Đội bảo vệ của các anh… thật là
lợi hại.”
Có thể làm đoàn đại biểu bên người “Võ quan” biểu lộ cảm xúc như vậy, chứng
tỏ thực lực của đội Neo đáng sợ đến mức nào, đây là một vụ ám sát được chuẩn
bị sẵn, nó rõ ràng là một cuộc tàn sát được gửi đến tận cửa.
Ngồi vào ghế lái, Peia hô vang:
“Trật tự phòng ngự giới hạn!”
Một đạo màu đen tinh mang khổng lồ xuất hiện dưới chiếc xe VIP, và sau đó,
từng đường dày đặc giống như lưới cá bao bọc toàn bộ chiếc xe.
Ngay sau đó, một tên sát thủ khoác áo choàng màu vàng đã tẩu thoát.
Đúng vậy, đã trốn thoát vì Karen nhìn thấy Neo đang đứng đó, và dường như
không cố ý giết tên sát thủ.
Sát thủ đơn độc hoảng loạn chạy trốn nhưng lại chạy trốn tới chỗ mục tiêu mà
họ đang săn đuổi, và dường như ngay cả bản thân anh ta cũng có vẻ rất bàng
hoàng và cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì người ở bên ám sát đã gặp phải đòn kinh thiên động địa, lúc này đối mặt
với mục tiêu ám sát, bọn họ không có vui mừng thành công, mà chỉ là thất thố
mờ mịt.
Anh ta dường như không thể nhìn thấy ranh giới lưới bên ngoài chiếc xe VIP,
cho nên anh ta lao vào sau đó cơ thể của anh ta đã bị cắt ngay lập tức, và những
khối thi thể bị"văng" trên cửa xe.
“Thưa tiểu thư, đây là người đã ám sát ngài.”
Fanny giới thiệu, giống như một hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn đi thăm vườn
thú, giải thích về loài động vật trong lồng kính.
“Ồ, vậy thì tôi cũng phải mời anh ta cạn một chén.”
Ophelia không sợ hãi chút nào, Karen nhận thấy, cô ấy thậm chí còn nhìn máu
chảy ra từ cửa kính xe khi cơ thể trượt xuống, và liếm liếm góc môi của mình.
Sau đó, nâng cốc nước lên nhấp một ngụm, thể hiện vẻ thích thú.
Vụ ám sát nhanh chóng bị bóp chết. Một thành viên trong nhóm, đeo mặt nạ
đen bước đến với một cái xô và một cây gậy lau, đầu tiên kéo xác chết ra, sau
đó lấy ngón tay vẽ một trái tim bằng máu trên cửa kính ô tô, sau đó lau sạch đi
tất cả.
“Ha ha a.”
Ophelia mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh này.
Peia một lần nữa khởi động lại xe, và sau một phần tư giờ, họ tiến vào "Khách
sạn Ankara", một khách sạn được đặt theo tên con gái của thần trật tự.
Đây là khách sạn do trật tự thần giáo trực tiếp điều hành, an ninh bên trong rất
nghiêm ngặt, không người bình thường nào có thể sống trong đó, ngay cả hoàng
gia muốn ở đây một đêm cũng phải xếp hàng chờ nộp đơn.
Sau khi đỗ xe, Fanny đồng thời dẫn đường làm thủ tục nhận phòng, Karen và
Peia đi theo phía sau, tiễn tiểu thư Ophelia lên căn phòng trên tầng mười tám.
Tiểu thư Ophelia cần tắm rửa, dọn dẹp và chuẩn bị cho bữa tiệc chào mừng tối
nay. Karen và những người khác là nhân viên an ninh cá nhân, phòng nằm đối
diện với tiểu thư Ophelia.
Sau khi Karen vào phòng, anh rửa mặt trong phòng tắm trước, sau đó nghe thấy
bên ngoài có tiếng động, nhưng mà khách sạn này không chỉ có khả năng cách
âm tốt giữa các phòng, mà còn có khả năng cách âm tốt cho từng phòng bên
trong một dãy phòng.
Khi Karen treo khăn tắm và bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy một nhóm
người đeo mặt nạ đen đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ của dãy
phòng, ngoại trừ Peia và Fanny, mỗi người đều có một ly rượu. Một số người
vẫn còn vết máu trên người, nhưng có lẽ không phải của họ.
Neo đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn với ly rượu đỏ trên tay, quay lại
nhìn Karen với nụ cười trên môi.
Lúc này, một đội viên đeo mặt nạ đen đứng dậy, Karen nghe thấy giọng nói của
anh ta, chính là lần trước mặc bộ cảnh sát Marlow. Marlow vặn vẹo thân hình,
hét lớn:
“Các huynh đệ, đứng lên!”
Mọi người đứng lên;
"Nào, hãy bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với thành viên mới Karen của chúng ta!
Bởi vì anh ấy là chiến binh đầu tiên trong lịch sử an ninh của Trật tự thần giáo
đã bày tỏ với đối tượng an ninh ngay khi gặp mặt!"!! "
Tất cả bọn họ, kể cả Peia và Fanny, và thậm chí cả Neo, tất cả đều cầm ly rượu
một tay, tay kia duỗi về phía Karen, khuỵu gối và liên tục đung đưa lên xuống
để tôn thờ.
"Tôn thờ chiến binh Karen của chúng ta!"
"Tôn thờ chiến binh Karen của chúng ta!"
"..." Karen.
Lúc này, một người khác mang mặt nạ đen thay đổi động tác, mọi người đều
nhìn về phía anh ta, Karen từ trong giọng nói nghe ra anh ta chính chính là
Zema.
Chỉ thấy Zema bắt chéo hai tay trước mặt, cơ thể anh ta vặn vẹo, ngón chân
chống đất tiếp tục quay vòng trên thảm, và ngượng ngùng nói:
“Ai, tôi có thể nghĩ lại về lời bày tỏ của anh không?”
“Hahahahaha!”
Mọi người cười ồ lên.
Lúc này, Neo nói: “Được rồi.”
Khi đội trưởng nói, mọi người im lặng và đứng thẳng dậy.
Neo chỉ vào ly rượu trên bàn cà phê, Karen bước tới và cầm lên.
"Không nghĩ nhiều. Hôm nay, chúng ta chính thức chào đón thành viên mới
Karen của nhóm!
Hãy nhớ kĩ, chúng ta là một đám chó săn! Trong số những con chó săn..."
Mọi người đều nâng ly và hét lên một cách gọn gàng:
"Đừng trốn tránh, Đừng buông bỏ, đừng phản bội!"