Số 13 Phố Mink

Chương 569: Chiến binh Karen (3)




“Thưa tiểu thư, ngài có thể thuận tiện nói cho tôi biết là người đã khuất là ai

không?” Karen giải thích ngay sau khi hỏi, “Chúng tôi cần đánh giá xu hướng

tình cảm của Gia tộc Ám Nguyệt và Trang viên Ellen để xác định mức độ an

toàn.”

Karen nhìn Fanny nói trong nửa câu sau.

Fanny gật đầu và nói: "Đúng vậy, điều này rất quan trọng."

“Ồ, đó là một câu chuyện tình rất đẹp.” Ophelia lộ rõ vẻ khao khát trên gương

mặt, và tiếp tục: “Tổ tiên của gia tộc tôi từng gặp một cô gái trẻ nhà Ellen ở

vùng biển và họ đã quen nhau trong cuộc phiêu lưu, họ cùng nhau đi du lịch,

cùng nhau đối mặt với những điều chưa biết, và yêu nhau sâu đậm.”

Karen chớp mắt, vì anh có linh cảm rằng câu chuyện dường như là không có

thật.

"Tuy nhiên, có lẽ là vận mệnh đã an bài khiến cho cặp đôi yêu nhau này không

thể mãi mãi ở bên nhau. Dưới sự dẫn dắt của Ám Nguyệt, tổ tiên của dòng họ

tôi phải trở về đảo Darkmoon để kế thừa ngôi vị tộc trưởng.

Bởi vì trong lòng ông, trung thành với ám nguyệt không thể nghi ngờ là xếp thứ

nhất, cũng giống như niềm tin của các ngươi vào trật tự.

Chính vì vậy, tuy tiểu thư nhà Ellen khóc lóc thảm thiết trong cơn bão tố để níu

kéo;

Nhưng tổ tiên của gia tộc tôi kiên quyết rời bỏ mối quan hệ này, và trở về đảo

Darkmoon để kế thừa vị trí tộc trưởng, canh giữ gia tộc, canh giữ Darkmoon.

Nhưng tổ tiên của dòng họ tôi luôn nhớ đến người phụ nữ đã khiến ông ấy yêu

và khiến ông cảm thấy tội lỗi. Trên đảo Darkmoon vẫn còn một toà cung điện,

chính giữa có một nham thạch nóng chảy dẫn vào. Đó là nơi ở mà tổ tiên tôi đã

xây dựng cho bà ấy. Ông ấy thường ở đây, nghĩ về tình cũ và trân trọng tình yêu

đó. "

Karen cảm thấy rằng "câu chuyện tình yêu " này ngàn vạn lần không được để

con mèo trong nhà nghe được, nếu không chắc chắn nó sẽ phát điên mất.

Fanny hỏi: “Sau nhiều năm như vậy, tổ tiên của gia tộc tiểu thư không cho

người đi liên lạc với vị tiểu thư ấy sao?”

“Gia tộc Ám Nguyệt không thể tùy ý rời khỏi đảo Darkmoon.” Nữ chiến binh

lúc trước “Dịch dung” thành Ophelia nói.

Fanny cười nói: “Chính là bình thường thư từ qua lại là có thể được đúng

không?”

Không thể tùy ý rời khỏi đảo Darkmoon, đây cũng là một trong những ràng

buộc của các giáo đường lớn trong gia tộc Darkmoon, giống như lũ dị ma khát

máu của nhà Anavas. Nhưng quy củ là chết, người còn sống, bọn họ không

được tùy ý đi ra ngoài, liệu bọn họ thật sự là như vậy ngoan ngoãn mà không

trộm ra tới sao?

Không trộm ra tới như thế nào nhận thức cô gái kia lại còn có yêu nhau?

Này đó, đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra tiềm quy tắc.

Ophelia trả lời: "Tổ tiên của gia tộc tôi đã cử người đến hỏi thăm bà ấy. Mặc dù

bản thân ông ấy không thể rời khỏi đảo Darkmoon, ông ấy hy vọng có thể đền

bù đắp cho người phụ nữ mà ông ấy đã làm tổn thương, nhưng tìm hiểu được

đến tin tức lại là bà ấy đã rời bỏ gia tộc của mình và đã sớm biến mất không tăm

tích, không một ai trong gia tộc tìm thấy bà ấy. Có lẽ, nỗi đau mất người yêu đã

ập đến khiến bà ấy không thể chấp nhận được sự thật này. "

Karen xúc động nói:"Đúng vậy, khẳng định là như thế."

" Nhưng tôi nghĩ, bà ấy nên trở về với cội nguồn của mình, và cuối cùng bà ấy

đã trở về với gia tộc một cách lặng lẽ, cho nên ông ấy hy vọng tôi là người đại

diện cho tổ tiên sẽ đi quét dọn lăng mộ của bà ấy, và nhân tiện, sẽ mang đến sự

giúp đỡ nhất định cho trang viên Ellen để đền bù cho năm đó. "

Karen trước đây đã chỉ đích danh cho các xưởng của trang viên Ellen và bây giờ

hầu hết chúng được dành riêng cung cấp cho Trật tự thần giáo. Ngoài ra, anh

còn hỏi cụ thể khuynh hướng tình cảm của đối phương đối với trang viên Ellen;

Điều này đã được định tính ở một mức độ nhất định, và gia tộc Ám Nguyệt ít

nhất sẽ không gây bất lợi cho trang viên Ellen.

Đây chính là ưu điểm của gia tộc lâu đời, cho dù gia tộc đương thời không đạt

tiêu chuẩn, nhưng dù chỉ là một con chó liếm của tổ tông, trăm năm sau cũng có

thể chăm sóc gia tộc.

Vì vậy, chính mình phải nhanh chóng thông báo trước cho lão Anderson và

tranh thủ thời gian sửa chữa lăng mộ của Pall?

Hơn nữa nó cũng cần phải trước tiêm làm cũ, và bia mộ phía dưới còn muốn

khắc thêm chút thương cảm văn tự, nhuộm đẫm một chút bầu không khí?

Tuy nhiên, Karen cũng để ý rằng Ophelia ngay từ đầu đã nói rằng là theo lệnh

của các trưởng bối trong gia tộc, nhưng trong câu chuyện sau đó, liền trở thành

tổ tiên của gia tộc cô, cho nên, không phải là một người?

Hoặc là một người nhưng ở bên dưới lại đổi miệng?

Fanny mỉm cười và nói: "Được rồi, chúng tôi sẽ thu xếp."

"Cảm ơn cô, cũng cảm ơn trật tự thần giáo, và cảm ơn anh Karen. Tôi đã nghĩ

rằng mình sẽ bước vào một hành trình nhàm chán sau khi lên bờ, nhưng không

ngờ lại gặp gỡ được những người thú vị như anh, điều đó làm cho tôi rất vui vẻ.

"

"Chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của ngài, thưa tiểu thư. Trên cơ sở

này, yêu cầu công việc của chúng tôi là làm cho ngài cảm thấy như đang ở nhà."

Lúc này, người lái xe quay lại và nói, "Đội trưởng cảnh báo, yêu cầu chúng ta

dừng xe lại.”

Xe dừng lại.

Vị trí này vẫn ở ngoại ô thành phố York. Chiếc xe VIP không đi thẳng từ khu đô

thị mà đi đường vòng. Do khách sạn được an bài không nằm ở trung tâm thành

phố mà ở ven sông nên các phương tiện trên đường vào thời điểm này không

nhiều.

Fanny lúc này mới bình tĩnh nói: “Tiểu thư, ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo

vệ sự an toàn của ngài.”

Ophelia mỉm cười: “Đương nhiên, tôi tin tưởng sự an toàn của mình có thể

được đảm bảo hoàn toàn.”

Có phải là một vụ ám sát không?

Karen không biết mục tiêu của vụ ám sát là ai, là nhằm vào gia tộc Darkmoon

hây là nhằm vào trật tự thần giáo?

Kẻ thù của nhà Darkmoon có thể tung ra những vụ ám sát có chủ đích để phá

hoại cuộc đàm phán, giống như khi nhà Anavas hội đàm. Tất nhiên, các giáo hội

khác cũng có thể làm gián đoạn quá trình đàm phán của trật tự thần giáo trong

thời gian này.

Người cung cấp thông tin cũng rất phức tạp, có thể đối phương là hệ thống tình

báo, hoặc có thể là gia tộc Darkmoon chính mình để lộ ra đến muốn giết người

bằng dao, hoặc thậm chí là trật tự thần giáo cố tình làm lộ ra ngoài và muốn gõ

sơn chấn hổ.

“Ngài muốn uống gì, thưa tiểu thư?” Fanny hỏi.

“Nước đá, cảm ơn.”

Fanny rót đồ uống cho mọi người trong xe. Khi đến lượt Karen, Karen chủ động

nói: “Rượu vang đỏ.”

“Được rồi.”