Số 13 Phố Mink

Chương 566: Tỏ tình (3)




Vanni nói: "Tôi xác nhận mục tiêu bảo vệ trước. Sau khi xác nhận mục tiêu bảo

vệ, nhiệm vụ bảo an sẽ chính thức bắt đầu."

"Được." Peia.

"Được." Karen.

Vanni đi về phía trước nói với Ophelia, "Ca ngợi trật tự, chào mừng tiểu thư đã

đến."

Ophelia cũng lễ phép đáp lại: "Ám nguyệt quang huy, cảm tạ trật tự đã đón

chào."

"Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ vệ sĩ cá nhân bảo vệ cho cuộc hội đàm lần này.

Tiếp theo, tôi và đội trưởng cùng các thành viên trong nhóm sẽ chịu trách nhiệm

về sự an toàn của tiểu thư trong cuộc hội đàm diễn ra ở thành phố York."

Bây giờ, tôi cần xác nhận lần cuối về danh tính của ngài. Xin hỏi, ngài có phải

là đoàn trưởng đoàn đại biểu này không, tiểu thư Ophelia?"

"Là tôi."

"Được rồi, tiểu thư Ophelia, mời cô lên xe. Cô có thể mang hai người hai người

thân cận cùng lên xe. Chúng tôi sẽ hộ tống tiểu thư đến khách sạn trước, và

những người còn lại trong đoàn sẽ có sự sắp xếp theo sau."

"Được rồi, cảm ơn cô đã vất vả."

"Đó là trách nhiệm của tôi."

Peia ngồi vào ghế lái, Karen thì mở cửa xe ra.

Ophelia đi đến trước mặt Karen, khi lên xe cô ấy vô thức đưa tay ra hiệu nâng,

đây là thói quen trong cuộc sống hàng ngày, bắt nguồn từ nghi thức đi xe ngựa

trước đây, nhưng Karen đứng đó cũng không đưa tay ra nâng đỡ cô.

Khi Vanni nhìn thấy cảnh này, biểu cảm cũng không thay đổi.

Peia ngồi ở vị trí ghế lái cũng chỉ cho rằng đây là lần đầu Karen làm nhiệm vụ,

cũng không hề biết về lễ tiết này.

Đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu ngắn, khúc nhạc dạo đầu không quá quan trọng,

mọi người cũng không để ý.

Ophelia thì mỉm cười liếc nhìn Karen, như thể muốn nói rằng tôi có ấn tượng

với cậu.

Sau đó, cô ấy lên xe.

Hầu gái theo sát phía sau.

Cuối cùng là nữ võ giả, khi cô bước đến cửa xe, Karen đã đưa mu bàn tay ra,

hơi cúi xuống rồi làm lễ tiết chào hỏi.

Cô hầu gái ngẩn người.

Khung cảnh này trông vô cùng khôi hài.

Một nữ võ giả cao lớn lại được tiếp đón bằng lễ nghi lên xe. Dù nhìn thế nào đi

chăng nữa thì cũng có cảm giác hơi dở dở ương ương, đặc biệt là khi so sánh

với cảnh trước đó Karen phớt lờ tiểu thư Ophelia, hình ảnh đối lập sẽ gây ra tác

động càng mạnh mẽ.

Nhưng lúc này, đôi mắt của Vanni và Peia nheo lại, họ nhận ra ý của Karen,

rằng Ophelia kia không phải là người thật, tiểu nữ võ giả này mới là tiểu thư

Ophelia chân chính.

"Rầm!"

Nữ võ giả rút kiếm sau lưng ra, Karen đứng đó không nhúc nhích, cả Vanni và

Peia cũng vậy.

Bởi vì không ai tin rằng người của gia tộc Ám Nguyệt dám làm điều gì đó với

người của giáo hội Kỷ Luật trong một dịp trang trọng như vậy, trừ khi gia tộc

Ám Nguyệt quyết tâm hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ giáo hội Kỷ Luật.

Trường kiếm quay ngang, đáp xuống mu bàn tay Karen.

Karen chú ý thấy hai bên của thanh trường kiếm này nhô lên, ở giữa là lỗ khảm,

mơ hồ có thể nhìn thấy được tơ máu chảy xuôi bên trong, toát ra khí tức mà anh

cực kỳ quen thuộc, là khí tức của Ám Nguyệt Chi Nhận.

Thanh kiếm này hẳn là một Thánh khí, nó có thể tụ tập và gia tăng hiệu quả của

Ám Nguyệt Chi Nhận.

Lúc này, trong đầu Karen bật ra một suy nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu anh có được

thanh trường kiếm này, khi đó sức mạnh của Ám Nguyệt Chi Nhận sẽ lập tức

tăng lên, nếu anh có thanh kiếm này trong tay khi đấu với Judea, chỉ một nhát

kiếm là có thể xuyên thủng mọi hàng phòng thủ băng giá của Judea, khiến

Judea ngồi ngang hàng với Mike.

"Chao ôi…"

Âm thanh hờn dỗi phát ra dưới lớp mặt nạ.

"Bị phát hiện rồi, không dễ chơi, không dễ chơi, vẫn là do một tay tôi chọn

người nhận ra."

Nữ võ giả tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt của Ophelia, mà khuôn mặt của

Ophelia đang ngồi trong xe nhanh chóng thay đổi, trở nên có chút giống với

Peia, lại nhiều hơn vài đường nét cương nghị, nhìn qua là bộ dáng đã trải qua

dãi dầu sương gió và chiến đấu.

Vanni bước tới hỏi, "Xin lỗi, cô có phải là tiểu thư Ophelia không?"

"Là tôi, là tôi." Ophelia cười với Vanni, "Chị gái, đừng tức giận, tôi chỉ muốn

pha trò chút thôi."

"Tôi hy vọng tiểu thư Ophelia có thể hiểu rằng mọi thứ chúng tôi làm là để bảo

vệ sự an toàn của cô ở thành phố York. Tôi hy vọng kiểu trêu đùa này sẽ không

diễn ra thêm lần nào nữa."

"Đương nhiên, đương nhiên rồi."

Ophelia cam đoan với Vanni bằng thái độ cực kỳ tốt, sau đó cô quay lại nhìn

Karen, lúc này khuôn mặt của cô rất không hòa hợp với bộ giáp, khiến cô ấy

trông có chút giống King Kong Barbie.

Hình ảnh và ngoại hình thực sự của cô ấy giống với tiểu thư "Ophelia" trước đó,

chỉ là hiệu ứng chấn động của bộ giáp này quá mạnh.

"Làm sao cậu nhận ra tôi?" Ophelia tò mò hỏi Karen.

"Là ánh sáng rực rỡ của ám nguyệt cho phép tôi nhìn thấy con người thật của

tiểu thư."

Karen cảm thấy câu trả lời này cực kỳ hợp lý.

Không chỉ hoá giải được sự ngượng ngùng của bầu không khí lúc này mà còn

đem sự tình bỏ qua.

Nhưng khi anh vừa nói xong, anh phát hiện rằng nét mặt của Ophelia đã thay

đổi.

Nét mặt của hai người phụ nữ trên xe cũng thay đổi.

Ngay cả các thành viên của đoàn đại biểu phía sau nghe thấy điều này cũng thay

đổi vẻ mặt.

A, ý nghĩa của câu này không đúng à?

Đột nhiên, Karen nhận ra một điều mà trước đây anh đã vô tình bỏ qua:

Pall, cô ấy thì biết gì về tập tục và từ ngữ của đảo Ám Nguyệt cơ chứ!

Không phải tất cả những gì cô ta biết là đến từ vị trưởng tộc trẻ tuổi đã theo

đuổi cô và cuối cùng bị bỏ quên dưới biển sao?

Chết tiết, con mèo kia vì để được ăn canh cá chua đã đánh bậy đánh bạ phổ cập

cho anh những thứ gì?

Vậy, ý nghĩa của câu này có thực sự là một lời chào khi bạn bè gặp nhau không?

Vanni và Peia hoàn toàn không biết tình hình, nhưng họ có thể cảm thấy được

Karen dường như đã nói điều gì đó rất sốc.

Khuôn mặt của Ophelia bắt đầu đỏ dần lên, và cuối cùng biến thành một quả táo

đỏ, thanh trường kiếm trên tay cô bắt đầu tạo ra vòng tròn tia lửa trên nền bê

tông cứng rắn.

"Ôi ôi, tôi có thể suy nghĩ thêm về lời tỏ tình này của cậu không?"

"..." Karen.