"Tôi sẽ không đi nhìn trộm bí mật của đội viên dưới quyền tôi, chẳng qua…"
Neo chỉ chỉ bên ngoài: "Dù sao năng lực của cậu đã mạnh hơn nhiều so với dự
đoán của tôi. Có lẽ sau này tôi sẽ thông báo cho cậu đến tham gia một số nhiệm
vụ. Đương nhiên, bây giờ cậu đi thăm bạn gái của cậu đi. Nhiệm vụ chắc chắn
là sau khi cậu trở về thành phố York.”
"Không có vấn đề, đội trưởng."
"Mấy năm gần đây, một mặt là bởi vì nội bộ thần giáo bắt đầu sa đọa, khả năng
tự khống chế bắt đầu lơi lỏng; mặt khác là khí hậu ở trên bắt đầu thay đổi. Tôi
nghe nói, đến bọn tàn dư của Quang Minh cũng có thể thông qua một số thần
khí bị hư hỏng để tiếp thu một ít chỉ dẫn, mặc dù không phải là thần dụ.
Đương nhiên, còn có những nguyên nhân khác tôi sẽ không nói chi tiết.
Tóm lại, dự đoán trong một đoạn thời gian dài tiếp theo, những va chạm giữa
thần giáo và các thế lực khác sẽ tăng lên. Bởi vì bọn họ không còn e ngại và tôn
kính thần giáo như trước nước.
Mà cấp trên rất rõ ràng là đã phát hiện ra vấn đề này. Vì vậy tiểu đội của tôi
được điều đến thành phố York không chỉ đơn giản là vì vụ án Zich xảy ra nên
thiếu một vị trí.
Đại khu của thành phố York có rất nhiều tiểu đội Trật Tự chi tiên. Nhưng bọn
họ đã an nhàn quá lâu. Trong mắt tôi, bọn bọ chỉ như một đám vịt quen chơi đùa
trong suối nước yên ả mà thôi.
Ở thời kỳ hòa bình, Trật Tự Chi Tiên chủ yếu phụ trách việc giám sát nội bộ.
Nhưng trong thời kỳ rối loạn, Trật Tự chi tiên phụ trách đánh phía bên ngoài, để
bọn họ thấy rõ ràng, cái gì mới thật sự là trật tự.
Đây là một cơ hội rất tốt. Tiểu đội này của tôi đã yên lặng quá lâu, cuối cùng thì
lần này cũng có cơ hội thể hiện rồi. Tôi tin chắc rằng những con vịt nhỏ kia
không có sức cạnh tranh trước mặt chúng ta. Bời vì chúng ta là một đám chó
săn thực thụ.
"Đúng vậy, đội trưởng!"
Karen giả vờ như mình nhận được sự cổ vũ rất lớn và trong nháy mắt tràn ngập
niềm tin với tương lai.
Neo đứng lên, lúc anh chuẩn bị đi bỗng dưng mở miệng hỏi: “Hoa hồng trắng
đã trồng chưa?”
"Hôm nay sẽ trồng. Ngày mai đội trưởng ngài đi gặp tiểu thư Elisa lá có thể
nghe được hương hoa."
Karen đã căn dặn Afred ở lại thành phố York ngày hôm nay để làm việc này,
đồng thời còn đưa một ít đồ ăn cho cụ Sam người quản lý nghĩa trang. Anh tin
tưởng Afred sẽ hoàn thành những công việc này một cách hoàn hảo.
Neo nhẹ gật đầu, đi ra nhà hàng, ngay lập tức, bóng dáng đã biến mất ở bên
ngoài.
Karen lấy một túi đóng gói, bảo những đồ ăn mà mình chưa động đến vào đó,
đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng.
Marlowe và Zema vẫn mặc đồng phục cảnh sát đứng ở đó hút thuốc. Hoàn toàn
không nhìn thấy cách đó không xa chính là bảng thông báo"Cấm chỉ hút thuốc
lá" của trạm xăng dầu.
Nhìn thấy Karen đi tới, Marlowe cười hỏi: "Lại đây, chúng ta đoán xem, có phải
đội trưởng kể cho cậu câu chuyện con vịt nhỏ và chó săn không?"
"À..." Karen.
Zema động đậy người một cái, rút ra một điếu thuốc đưa cho Karen, nói:
"Đội trưởng có hai sở thích lớn. Một là phát nhẫn nhựa. Tôi đoán chắc là anh ấy
tìm một nhà máy đồ chơi để đặt làm một rương to. Bởi lúc trước có lần tôi
không cẩn thận bẻ gãy nhẫn nên áy náy chạy đến nói với anh ấy. Lúc đó anh ấy
vừa trách tôi không trân trọng bảo vệ nhẫn, sau đó lại cho tôi một hộp nhỏ.
Còn sở thích thứ hai chính là nói đi nói lại với chúng tôi rằng: Chúng ta là chó
săn, bọn chúng đề là vịt con. Những tiểu đội Trật Tự chi tiên khác đều là vịt
con, cấp trên là một đám vịt, những giáo hội khác cũng là vịt. Giống như tất cả
thế giới này, trừ chúng ta ra thì tất cả đều do mấy con vịt “cạp cạp” tạo thành.”
Marlowe lấy bật lửa ra giúp Karen châm thuốc. Karen chưa nói chuyện mình đã
cai thuốc mà là dùng tay che bật lửa, châm điếu thuốc lên.
“Không phải cậu ấy càng thú vị hơn sao?” Marlowe giúp Karen châm thuốc
xong, hét to: “Ôi, ngài cảnh sát, là bọn họ muốn cướp bóc tôi, ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha.” Zema ôm bụng cười.
Karen cũng cười theo.
“Chỉ là, cậu phải cẩn thận nha. Hôm nay những nugời khác vội vã ăn cơm xong
rồi áp tải phạm nhân về thành phố. Nhưng Peia biết chúng ta có một thành viên
mới. Nàng rất hứng thú với cậu đó.”
“Rất hứng thú với tôi?”
“Ừ. Bởi vì đội trưởng nói cậu rất đẹp trai, vì giúp cô ấy giải quyết vấn đề hôn
nhân riêng tư mới quyết định tuyển cậu vào.”
“Hả…”
“Cho nên, tiếp theo cậu muốn đi đâu?” Zema hỏi.
“Tôi đến nhà bạn gái.”
“Nhà bạn gái cậu ở nông thôn?”
“Ừm, điều kiện hoàn cảnh của gia đình cô ấy không tốt lắm.”
“Ôi trời. Tôi thấy Peia sẽ tức điên mất. Cô ấy còn vị chuyện này mà cảm ơn đội
trưởng.”
“Không có việc gì, Peia chắc đã quen rồi.”
“Không. Lần này đại khái là không quen được. Bởi vì thành viên mới của chúng
ta thực sự rất tuấn tú, chỉ kém hơi tôi một chút mà thôi.”
“Được, cậu đi trước đi. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Karen hơi cúi người chào bọn họ. Marlowe và Zema cũng nhanh
chóng rời đi.
Sau đó, Karen ngồi lên xe, đưa túi đã đóng gói cho Kevin và Pall ở đằng sau:
“Các cậu ăn tạm trước, còn một đoạn đường nữa mới đến trang viên Ellen.”
“Đây tiểu đội Trật Tự chi tiên mà cậu nói à?”
“Đúng vậy.”
“Khá tinh nhuệ đấy chứ. Hai người mặc đồ cảnh kia, ta thậm chí nghi ngờ bọn
họ tới cấp bậc thẩm phán.”
“Phóng đại như vậy sao?” Karen hỏi.
“Từ pháp thuật bọn họ thuận tay sử dụng khi kiểm tra chiếc xe này có thể nhìn
ra được. Mặt khác, đây cũng không tính là quá phóng đại. Cảnh giới, cấp bậc và
sức chiến đấu vốn rất rối lọn, các giáo hội lớn đều như thế cả.
Về tương đối mà nói, ngược lại hệ thống tín ngưỡng gia tộc mới là vật tham
chiếu tốt nhất.”
“Tôi đã cảm giác được. Khi tôi giết hai tên Vực Sâu thần giáo kia, cảm thấy rất
dễ dàng.”
“Ồ, vô nghĩa. Hải Thần chi giáp và Ám Nguyệt chi nhận đều là pháp thuật cao
cấp, về cơ bản sẽ không tồn tại ở bên ngoài, mà cậu lại là vượt cấp mà học
được. Quan trọng nhất chính là cậu có hai bọn ta giúp cậu mở phong ấn. Khi
qua chỗ chúng ta đã giúp cậu hoàn thành bước giải thích này rồi. Nếu không cậu
còn ở bãi biển ngắm hoàng hôn hoặc là ngồi trên đỉnh núi thưởng trăng.”
“Cảm ơn các cậu.”
“Không cần cảm ơn. Cậu cũng bảo vệ chúng ta, không phải sao?”
“Ha ha. Cảm giác bảo vệ các cậu thật tốt.”
Được rồi, chắc chắn bọn họ đã nhìn trộm ghi chép của mình.