Số 13 Phố Mink

Chương 549: Chúng ta là chó săn (1)




“Cậu đã từng đọc “Điều lệ trật tự” chưa?”

"Đã đọc qua."

Kể từ khi biết “Trật Tự chi quang” và “Điều lệ trật tự” không phải chuyện thần

thoại mà là sáng tác phổ cập khoa học, lúc ở phố Mink Karen đã nghiêm túc đọc

nhiều lần.

"Biết đọc thuộc toàn văn không?"

"Vẫn chưa thể, nhưng tôi sẽ tiếp tục học thuộc lòng.”

Một cuốn “Điều lệ trật tự” rất dày, giống như từ điển vậy. Dù chỉ đọc một lần

cũng cần thời gian rất lâu, còn đọc thuộc lòng thì quả là một công trình lớn.

Nhưng nếu có liên quan đến công việc và cần thiết cho sự phát triển au này thì

Karen tình nguyện tốn công sức để học thuộc lòng.

"À, không cần học thuộc lòng tất cả. Dù sao chúng ta cũng không phải đám học

giả kia của Nguyên Lý thần giáo.”

"Hửm?"

"Chính chúng ta đều chỉ xem qua, gần như không có ai sẽ đọc cả. Trong đầu có

ấn tượng đại khái là được.”

"Có thể sao?"

"Ừm, có đôi khi nói ra: Căn cứ điều mấy, chương mấy, quyển thứ mấy của

“Điều lệ trật tự” bản thân mình cũng không nhớ rõ nên cứ bịa một chút.”

"Còn có thể như vậy à..."

"Tâm lý nắm chắc là được, dù sao cũng có thể về lật sách bù. Bởi vì những thứ

chúng ta không đọc thì người khác càng không có khả năng đọc, cũng không có

khả năng vạch ra để sửa chữa cho cậu. Cậu chỉ cần chắc chắn, hành vi của đối

phương là trái với “Điều lệ trật tự” là được.

“Điều lệ trật tự” chính là thiết lập ra vì người của giáo hội khác. Là “ràng buộc”

mà Trật Tự thần giáo và các giáo hội khác cùng chế định ra.”

"Tôi hiểu rồi, đội trưởng. Lần này là sai sót của tôi. Lần sau tôi sẽ trực tiếp hô

lên “Điều lệ trật tự” với bọn hắn.”

"À, lần này không phải sai sót của cậu." Neo lấy ra một khẩu súng, đặt ở bên

bàn của Karen: “Là cậu cố ý nổ súng để dụ bọn họ vào trong rừng.”

"Là tôi sợ bại lộ thân phận người của Trật Tự Thần Giáo sẽ ảnh hưởng đến hành

động của đội trưởng."

"Ừm, có lẽ đúng là có nguyên nhân này. Nhưng ta càng thấy phần lớn nguyên

nhân có thể phương thức giết bọn họ, cậu không muốn để lộ ra ánh sáng."

"..." Karen.

Cho dù che giấu tốt đến thế nào, ở trước mặt người thông minh đều sẽ có sơ hở.

Thậm chí, dù là anh có che giấu đến mức không có một chút sơ hở nào, nhưng

có thể, trong mắt hắn ta chính là sơ hở lớn nhất.

Hắn thậm chí không cần nghe anh giải thích, cũng không cần đi phân tích cái

gọi là chứng cứ. Chỉ cần nhìn một chút là trong lòng đã có thể cảm giác được.

Giống như người cảnh sát thâm niên lâu năm có kinh nghiệm phong phú nhìn

kẻ trộm vậy. Cho dù hắn chưa trộm, nhưng ông ta đã có thể đoán trước được

hắn muốn trộm.

"Rất thú vị." Neo cười nói: "Viên đạn thứ nhất chắc hẳn là bắn xuyên qua cửa

xe rồi đánh trúng một tên ở bên trong, bởi vì trên mặt đất có vết máu. Mấy phát

đạn tiếp theo đều bắn vào cửa sổ chắn gió nhưng bị pháp thuật ngăn chặn lại.

Càng thú vị chính là, cậu còn bắn sạch đạn về phía đồ vật bị triệu hoán ra kia.

Cậu không biết đây là hành động vô dụng sao? Cậu biết. Sau đó cậu còn vứt bỏ

khẩu súng, cậu là sợ đối phương không đến đuổi cậu.”

Karen yên lặng tiếp tục cắt gà rán.

"Vì sao lại có loại tâm lý này đây?" Ngón tay của Neo nhẹ nhàng gõ lên mặt

bàn: "Cậu thật giống như là gấp gáp không chờ đợi được muốn đánh nhau một

trận với bọn họ. Cậu gần đây mới học được pháp thuật gì mới sao?”

Karen bỏ từng miếng gà rán đã cắt nhỏ vào trong miêng.

“Cậu không cần căng thẳng.”

"Đội trưởng, tôi không căng thẳng, tôi cảm thấy mình đã… hơi quen thuộc rồi.”

"Cậu biết vì sao tiểu đội của tôi vẫn luôn không được thăng cấp sao?”

"Tôi nghe được vị kia Bá tước nói, là bởi vì quan hệ của đội trưởng ngài và tiểu

thư Elisa…”

"Đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác. Thuộc hạ của tôi,

hoặc là đi ra từ trong nhà tù Trật Tự Chi Tiên, hoặc là do tôi giúp bọn họ tẩy

trắng thân phận từ tội phạm bỏ trốn biến thành Trật Tự Chi Tiên.

Bọn hắn, mỗi người đều có bí mật riêng.

Cho nên, tiểu đội này của tôi, từ cái đội trưởng này đến phía dưới mỗi đội viên,

đều rất bẩn."

Karen đang cầm ly nước ngọt bên cạnh lên uống, nghe nói như thế thì suýt chút

nữa phun ra ngoài.

"Tôi vốn cho rằng, người mà thẩm phán Pavaro chọn trúng hẳn là rất sạch sẽ.

Thậm chí tôi còn nghĩ, cậu có phải là thẩm quán Pavaro thứ hay không. Nếu

như vậy, sau này cậu vào đội có thể giúp tôi cải thiện bầu không khí bên trong

tiểu đội. Tất cả mọi người đều đen như mực cũng có chút quá đơn điệu."

Bây giờ Karen đã chắc chắn, đội trưởng Neo chọn mình không phải tiện tay sắp

xếp một người nhãn tuyến bằng nhựa. Anh ta thật sự nể mặt thẩm phán Pavaro.

Ngoài ra, sự kính trọng thẩm phán Pavaro có điểm giống như là “chế độ xem

xét tiến cử”, bởi vì thân phận của mình là từ thẩm phán Pavaro đọc sách.

Cho nên, sợi tóc đó... là người phụ nữ kia sau khi cởi ra túi tư liệu rồi buộc lại?

Một người đội trưởng có lòng dạ tinh tế tỉ mỉ như vậy, thì thư ký của hắn có loại

chi tiết ám ảnh cưỡng chế này cũng rất bình thường.

"Nhưng tôi phát hiện hình như tôi đã nghĩ sai rồi. Nhưng cái này cũng không

quan trọng. Dù sao cái này đã sắp trở thành truyền thống của tiểu đội này rồi."

Trên mặt Karen nở một nụ cười vừa lễ phép vừa phối hợp.

"Tạm thời cậu vẫn là thành viên ngoài biên chế. Cấp trên cực kỳ nghiêm khắc

với thẻ biên chế của tôi, bởi vì cấp trên cũng biết tôi thích nhận người từ nơi

nào.”

"Được rồi, đội trưởng."