Số 13 Phố Mink

Chương 546: Lần sau, bắt sống (1)




“Hứa với ta, Karen, chờ sau khi cậu thăng cấp thành phán quan, pháp thuật đầu

tiên cậu học phải là biến thành khói đen đi vào, rồi lại biến thành làn khói đen đi

ra. Thực sự rất có tính thẩm mỹ.”

“Đến thẩm phán là có thể học sao?”

“Chắc hẳn là đến phán quyết quan mới có thể học được pháp thuật này. Nhưng

theo kinh nghiệm của cậu chắc là có thể học vượt cấp.”

“Trước kia Dis chưa từng thể hiện trước mặt cô à?”

“Ông ta vẫn luôn là một thẩm phán bình thường.”

“À.”

“Quan trọng nhất chính là, cho dù cấm chế được ông ta sử dụng cũng cảm thấy

rất có lệ và nhàm chán. Cuộc sống, tín ngưỡng, pháp thuật đều cần tính nghi

thức và cảm giác tinh xảo, đây mới là con đường đúng đắn!”

Pall vừa nói vừa giơ móng vuốt mèo của mình lên, kéo vành nón của mình

xuống thấp, che đi một nửa khuôn mặt.

Khi tới trạm xăng dầu, Karen dừng xe, đưa tay lấy khẩu súng lục kia từ trong

ngăn kéo ô tô ra ngoài, bỏ vào trong túi áo khoác.

“Thế mà cậu lại mang theo nó. Karen, tin tưởng ta. Sau này ta sẽ không lo lắng

cậu sẽ vì bất cẩn không để ý mà chết đi. Bởi vì ta thật sự chưa thấy ai cẩn thận

hơn cậu nữa.”

“Từ rất rất lâu rồi, tôi đã muốn thử cảm giác mang súng trong người.”

Karen đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía một quán cơm bình dân. Anh đang

chuẩn bị mở cửa ra lại thấy hai người một cao, một thấp từ bên trong đi ra.

Cả hai người đều mặc thường phục, nhưng Karen chú ý đến trên ngón tay của

hai người họ đều mang một chiếc nhẫn có hai màu đen trắng.

Từ sau khi tự tay bẻ gãy chiếc nhẫn bằng nhựa của đội trưởng, Karen phát hiện

mình sẽ theo bản năng mà chú ý hơn đến những chiếc nhẫn xuất hiện trong cuộc

sống thường ngày.

Hai màu trắng đen là sự phối màu mà Vực Sâu thần giáo thích nhất. Ngụ ý thần

của bọn họ đã từng có hành động vĩ đại làm địa ngục và thiên đường nối tiếp

với nhau.

Cho nên, người của Vực Sâu thần giáo ở chỗ này?

Hoặc cũng có thể là một đám người của Vực Sâu thần giáo đúng lúc đang ở

đây?

Đang lúc Karen định giả vờ không quen biết mà nghiêng người đi vào tiệm, thì

người có dáng cao cao bỗng nhiên duỗi tay ngăn lại Karen, hỏi:

“Cậu đi từ bên kia lại đây phải không?”

Karen nhíu mày, rất tức giận mà đẩy ra hắn tay, nói: “Đúng vậy.”

Người cao hình như bị loại phản ứng này của Karen làm cho vui vẻ, cười hỏi:

“Đường bên kia còn dễ đi không?”

“À, một chiếc xe tải bị lật nghiêng ở trên đường. Vì đi vòng qua mà xe của tôi

đã bị cọ xước rồi, cậu tránh ra cho tôi!”

Người cao thu tay lại, nói với người thấp:

“Nghe thấy không, chính là chỗ đó. Chúng ta đã tụt lại phía sau. Bây giờ tranh

thủ thời gian để đến đó đi. Nếu không thật sự sẽ bị trưởng lão Merkle trách

phạt.”

“Nếu không phải do cậu trì hoãn thời gian thì chúng ta bây giờ cần phải hoảng

loạn như vậy sao? Đều tại cậu. Lát nữa trưởng lão Merkle trách tội thì tô sẽ nói

là nguyên nhân tại cậu.”

“Được được được. Đi thôi đi thôi.”

Hai người đi ra phía ngoài, còn Karen thì đi vào bên trong quán ăn, đứng ở

trước quầy.

“Tiên sinh, xin hỏi muốn ăn gì?”

Karen ngẩng đầu nhìn thoáng qua thực đơn ở phía trên, phần ăn đắt nhất chỉ có

38 rael một phần, đã bao gồm rượu.

“Phần ăn kia, 14 phần, cảm ơn.”

“Được, tiên sinh, tổng cộng 532 rael.”

Tiền của đội trưởng cho chưa đủ.

Karen mở miệng nói: “500 rael.”

Thu ngân viên cười gật đầu: “Được, tiên sinh.”

Karen đưa 500 rael qua.

Nhân viên thu ngân áy náy nói: “Tiên sinh, bởi vì số phần cơm ngài đặt có hơi

nhiều cho nên chúng ta cần một ít thời gian để bổ sung một chút nguyên liệu từ

kho hàng.”

“Không sao, các cô cứ chuẩn bị tốt nguyên liệu trước. Bạn của tôi còn chưa tới,

chờ bọn họ tới rồi hãy làm.”

“Tốt, tiên sinh, xin ngài báo trước cho chúng tôi biết, đây là hóa đơn.”

Karen nhận lấy hóa đơn, khi nhìn qua phía ngoài của hàng lại phát hiện tên cao

to và tên lùn kia đi về phía chiếc xe hơi second-hand của anh. Karen lập tức đẩy

cửa ra chạy đến.

***

“Cậu không phân biệt được không có dầu và động cơ bị hỏng sao? Đáng chết!

Cậu ngốc đến mức giống một cây cột điện!” Tên lùn mắng: “Mệt tôi còn đẩy xe

với cậu lâu như vậy!”

“Được, được. Tôi cũng không biết sửa xe. Không biết không phải rất bình

thường sao? Mượn một chiếc xe là được rồi. Cậu xem, chiếc xe này rất không

tồi. Xe Pens, he he, tôi thích loại xe này.

Đây, cậu nhìn đi, bên trong còn có một con mèo nhỏ rất đáng yêu. Ha ha! Ta

thích mèo màu đen. Ôi! Còn có một con chó vàng. Tôi cũng thích chó vàng.

Lúc ở trong quán cà phê, ta luôn yêu cầu nhân viên phục vụ phải đổi hai màu

sắc quần áo này.”

“Tôi không có hứng thú tìm hiểu loại đam mê này của cậu!”

“Rắc rắc!”

“Ha ha, nhìn đi! Cửa không khóa, chìa khóa xe còn cắm ở trên xe, chúng ta cứ

dùng chiếc xe này trước đi.”

Pall nhảy tới ghế sau xe.