Số 13 Phố Mink

Chương 545: Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ (3)




Pall mở hộp quà ra, lắc đầu nói: “Cảnh lãng mạn quá, chính là thiếu một con

mèo đáng yêu.”

“Giống như là bà ngoài nhìn chằm chằm cô yêu đương vậu, sẽ thấy rất kỳ cục.”

“Gì? Không phải là kích thích à?”

“Cô tốt nhất vẫn nên xem ít mấy cái tiểu thuyết tình yêu đó lại.”

“Hừ, ta dự định sau này tự mình viết.”

“Cô đã yêu bao giờ đâu.”

“Không phải cậu đã nói à. Người chưa từng yêu đương ngược lại chính là người

am hiểu những thứ này nhất. Dù sao cũng là viết cho người độc thân xem.”

“Cũng phải, trong số những người độc thân không mấy ai có được tuổi tác và

kinh nghiệm phong phú như cô.”

“Meo!!!”

Karen khởi động xe, lái về phía tây của thành phố. Vị trí của trang viên Ellen ở

phía tây thành.

Sau khi xe đi ra khỏi thành phố, không có hỗn loạn, phong cảnh hai bên đường

cũng bắt đầu trở nên xanh rì. Tuy rằng thời tiết vẫn còn hơi lạnh như cũ, nhưng

đã hiện ra ý vị của mùa xuân.

Pall ngồi ở trên hộp quà, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm khái nói;

“Thật ra phong cảnh ở Wien cũng rất không tồi.”

“Đông lạnh hạ nóng.”

Karen không thích khí hậu ở Wien, luôn quá khác biệt.

Pall nói: “Cho nên Wien mới có thể xuất hiện rất nhiều tác gia, chỉ trong lúc sắp

chết lạnh và chết nóng mới có thể kích thích linh cảm sáng tác của con người.”

Karen cười nói: “Bởi vì bên ngoài quá lạnh và quá nóng, không thể đi ra ngoài

hẹn hò phu nhân danh viện, chỉ có thể ở nhà vùi đầu sáng tác mà thôi.”

“Nga, xem ra cuốn “Nhật ký bí mật của Raz” để lại cho cậu ấn tượng rất sâu.

Cậu phải chú ý một chút đấy, Karen.”

Karen tiếp tục lái xe, không trả lời.

Pall thì thấy hứng thú, tiếp tục hỏi: “Có phải bây giờ cậu rất muốn tìm người

đánh một trận không?”

“Vẫn bình thường.”

“Ta còn lo lắng cậu sẽ không thể chờ đợi được mà đi giết Vicole chứ.”

“Chờ sau khi tôi thăng cấp thành thẩm phán mới có thể tiếp tục suy xét về vấn

đề này.”

“Cũng phải, thẩm phán nhà Immeles có tính kế thừa.”

Trên đường quốc lộ phía trước có một chiếc xe tải bị lật nghiêng, gần như che

hết một nửa con đường. Cũng may nơi này không có nhiều xe lưu thông, hơn

nữa, bên cạnh quốc lộ là đất bằng, xe ô tô có thể vòng qua được.

Tài xế xe tải đầu toàn là máu ngồi ở trên chiếc xe tải lật nghiêng, đang buồn bực

mà hút thuốc. Phía đuôi xe còn có một người phụ nữ bị thương, đang kiểm tra

thùng xe.”

Karen không dừng lại mà là lái xe vòng qua giống chiếc xe trước đó.

Nhưng lúc này, Kevin lại dụi dụi mũi của mình, lập tức bò đến sau cửa sổ xe:

“Gâu! Gâu!”

Pall cũng lập tức lấy lại tinh thần, hô: “Chó đần nói, trong xe có đựng vật bị

nguyền rủa.”

Vật bị nguyền rủa và Thành khí khác nhau, cũng giống như dị ma và thần

quang.

Có thể sử dụng gọi là Thánh Khí;

Không có cách nào sử dụng thì gọi là vật bị nguyền rủa.

Karen giảm tốc độ xe chậm lại.

“Gâu! Gâu!”

“Chó đần nói, chắc là vật bị nguyền rủa có cấp bậc không thấp.”

Karen dừng xe lại bên cạnh.

“Ồ, Karen, cậu định giết người cướp của sao?”

Pall kích động hỏi.

“Không có, tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu. Nếu là vật bị nguyền rủa có đẳng

cấp không thấp sẽ do một đôi vợ chồng bình thường phụ trách áp tải sao?”

Karen duỗi tay chỉ kính chiếu hậu. Từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, kể từ khi

mình dừng xe lại, người tài xế vốn đưa lưng về phía này bỗng nhiên quay mặt

về phía mình tiếp tục hút thuốc.

Rõ ràng là đối phương đã cảnh giác với chiếc xe bỗng dưng dừng lại bên đường

này.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Kevin lại sủa lên thành tiếng.

Sau đó, Pall cũng kêu lên:

“Meo! Meo! Meo!”

Karen lập tức không nói gì nữa. Bởi vì Kevin chỉ có thể “Gâu gâu”, còn Pall

cũng kêu theo “Meo”, chứng tỏ là lúc này cô không tiện nói chuyện.

Lúc này,

Một làn khói đen xuất hiện ở ghế xe sau lưng Karen, ngưng tụ thành cơ thể của

Neo.

“Đội trưởng?”

Sau đó, hai người trăm miệng một lời nói:

“Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Địa vị thấp trả lời trước.

Karen chỉ chỉ đặt ở ghế phụ vị trí hộp quà: “Sau buổi tối hôm đó, tôi bỗng nhiên

nhớ vị hôn thê của tôi. Vì vậy hôm nay tôi ra hỏi thành phố để thăm cô ấy. Nhà

cô ấy ở vùng ngoại ô.”

Neo đã nói là sẽ không đi điều tra bí mật của Karen. Nhưng khi Karen trả lời

vấn đề của anh ta, vẫn theo bản năng liên hệ đến một mặt cảm tính của mình. Ví

dụ như, tôi vì chuyện của đội trưởng anh mà sinh ra cảm xúc, đoạn tình cảm

hiện tại của mình.

“Tôi đang theo dõi hàng buôn lậu.”

“Hàng của ai mà cần đội trưởng tự mình hành động vậy?”

“Vực Sâu thần giáo.”

“Cho nên, bây giờ xe bị lật, ngài đang chờ người nhận hàng của Vực Sâu thần

giáo đến đây lấy hàng để bắt tội quả tang sao?”

“Ừm.”

“Tôi lái xe đi trước một đoạn, bởi vì người trên xe tải hình như đã chú ý tới

chúng ta ở đây.”

Karen chỉ kính chiếu hậu, khi nhìn lại lần nữa đã phát hiện người tài xế kia đã

quay lưng lại đây.

“Đưa hàng là người của chúng ta.”

“Cho nên, đây là chúng ta đang câu cá để chấp pháp?”

“So sánh rất khéo.

Bởi vì vụ án Zich, những giáo hội khác trong thành phố York coi đây là cái cớ

để gây khó dễ với Trật Tự thần giáo. Cho nên, bây giờ cần đào một ít gốc gác

của họ ra ngoài.”

“Đội trưởng, có cần tôi làm gì không?”

Neo duỗi tay chỉ về phía trước, nói: “Phía trước năm km có một trạm xăng dầu

và mấy quán ăn. Bây giờ cậu qua đó, chọn một quá ăn, đặt cho chúng ta một

phần cơm cho 14 người. Sau khi chúng ta thu lưới sẽ qua đó.”

Nói xong, cả người Neo biến thành một làn khói đen, từ cửa sổ bay ra ngoài. Ở

chỗ ngồi để lại tiền mặt là năm tờ một trăm rael.

Karen đưa tay ra chỗ ghế sau lấy năm trăm rael lại đây. Sau đó một lần nữa khởi

động xe, lẩm bẩm:

“Tốt, đội trưởng. Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”