“Các cậu muốn xuống xe đi vào xem không?” Karen hỏi.
“Không đi, ta không thích gia tộc Wallowski.” Pall lắc đầu.
Karen tò mò hỏi: “Là chuyện thù oán gì mới có thể làm cô sau khi biến thành
mèo vẫn còn dây dưa không dứt?”
“Lúc trước ta chơi thân với một người chị em là người của gia tộc Wallowski.
Sau khi ta đem ngón tay của quang minh ra khỏi gia tộc, nàng từng chủ động
giúp đỡ ta. Đậu mè! Sau đó nàng lại muốn ra tay với ta để âm mưu lấy ngón tay
đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta chạy thoát được.”
“Cô đã giết chết cô ta?”
“Vốn dĩ có thể giết, nhưng ta không nhẫn tâm.”
“Thì ra là thế.”
“Nhưng ta đã đốt tất cả những thứ cô ta tự tay làm. Chính là những con rối đó.
Như thế so với giết chết cô ta còn làm cô ta khó chịu hơn. Bởi vì bên trong đó
có rất nhiều đồ vật quý giá mà gia tộc của nàng truyền thừa xuống.”
“Ha ha, cho nên, là hậu duệ của nàng sao?” Karen chỉ cửa tiệm gốm sứ.
“Không đến mức trùng hợp như vậy, người của gia tộc Wallowski đã sớm phân
bố rải rác, chẳng qua là dùng chung một cái họ và từng người giữ lại một chút
truyền thừa mà thôi. Đương nhiên, ai mà nói chính xác được chứ?”
“Kevin, cậu thì sao?” Karen nhìn về phía Kim Mao.
Kim mao lắc lắc đầu.
“Cậu cũng không thích gia tộc Wallowski?”
Kim mao gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giây phút này, trong mắt chó toát ra
sự ưu thương của năm tháng.
“Vậy tôi tự đi vào chào hỏi một câu.”
Karen xuống xe, đi vào cửa tiệm gốm sứ. Anh lại không bị chó mèo nhà mình
ảnh hưởng. Dù sao thì những thù oán đó ít nhất cũng ở trăm năm trước.
Cửa tiệm gốm sứ vẫn vắng vẻ như trước. Nhưng sau khi đi vào, Karen lại nghe
thấy bên trong có động tĩnh, ngay sau đó nhìn thấy Lemar đang nhiệt tình ôm
hôn một vị phu nhân.
“Ta thích em trắng trẻo, ta muốn chết trong vẻ trắng nõn của em.”
“Em cũng thích râu quai nón của anh, còn có lông ngực của anh, và…”
“Có người tới.” Lemar đã phát hiện Karen đi vào.
Phu nhân lập tức kéo quần áo của mình lên: “Em về trước, mấy ngày sau em lại
đến đây.”
Nói xong, phu nhân tránh tầm mắt của Karen, từ từ chạy ra khỏi cửa tiệm gốm
sứ.
Karen giơ hai tay lên, nói: “Rất xin lỗi, nhưng có lẽ cậu nên đóng cửa lại trước.”
Lemar rất bất cần mà đóng cúc áo sơ mi của mình, nói: “Những người khác đi
vào tôi đều có thể phát hiện được, chỉ có cậu, Karen tiên sinh, năng lực che giấu
hơi thở của cậu thực sự quá mạnh.”
“Tôi không cố ý.”
“Tôi cũng không trách cậu. Ôi! Con gái của thị trưởng, có chồng là một sĩ quan
quân đội, chỉ là bây giờ đang ở vị trí công tác. Cho nên, khó tránh khỏi cô đơn.
“Cậu không cùng giải thích với tôi những điều đó.”
“Được, được. Cậu đến lấy lại đồ sao?”
“Đúng vậy.”
“Nói thật, chỗ này của tôi chưa từng có người khách nào gọi điện đến từ đêm
trước dự định buổi sáng đến lấy hàng cả.”
“Bởi vì những vị khách khác cũng không biết năng lực của cậu. Cho dù mặt nạ
tinh xảo như vậy cậu cũng chỉ cần năm tiếng đồng hồ.”
“À, đúng rồi. Serena về nhà mẹ đẻ rồi.”
“Tốt.”
“Còn nữa, tôi biết anh không cảm thấy hứng thú với em gái của tôi. Nhưng anh
nên hỏi trước tôi một câu: Hi, xin chào, Lemar, em gái của cậu ở đâu?”
“Vì sao?”
“Như vậy đến lúc con bé quay về, ta mới dễ dàng làm con bé vui vẻ. Cứ lừa nó
không có tác dụng, đây là chỗ đáng sợ nhất của con bé.”
“Ha ha.”
Lemar khom lưng, mở ngăn kéo tủ ra: “Càng đáng sợ hơn chính là, ta lại có thể
giấu con bé để giúp cậu làm quà tặng cho vị hôn thê của cậu. Nhất định không
được để cho con bé biết. Nếu không con bé sẽ đốt cháy kho hàng của ta.”
“Đến mức như vậy sao.”
“Từ lúc tôi kể cho con bé nghe chuyện bà cố cố cố nội bị bệnh nôn ra máu vì
kho hàng bị đốt, thì con bé rất thích dùng “đốt kho hàng” để uy hiếp tôi.”
“Thật là trùng hợp.”
“Hả, thật trùng hợp hả? Cái gì?”
“Tôi nói, thật bất hạnh.”
“Đúng vậy, thật bất hạnh, đối với mỗi một người kế thừa đứng đắn cuả gia tộc
Wallowski thì kho hàng chính là mạng của hắn.
Được rồi, cho cậu, tôi đã gói xong quà cho cậu rồi.”
Karen mở ra hộp quà, bên trong là một quả cầu pha lê, bên trong quả cầu là
cảnh tuyết đang rơi, bên dưới là một con phố, trên đường phố có một cô gái trẻ
đang che dù, ôm lấy eo của một chàng trai trẻ.
“Thật không thể tưởng tượng được, cậu thực sự có thể làm ra được.”
“Nếu cậu cho tôi ảnh chụp tôi còn có thể làm giống hơn thế nữa.”
“Tôi không có ảnh của cô ấy.”
“Không có?” Lemar lấy ví của mình, mở ngăn ví ra, bên trong là một xấp ảnh
chụp. Lúc này đặt ở vị trí dễ thấy được nhất chính là ảnh của vị phu nhân lúc
nãy.
Karen không dao động.
“Ôi dào, anh bạn! Cuộc sống mà, tại sao lại phải nghiêm túc như vậy chứ?
Giống như mỹ nữ yêu một lúc mấy người là vì muốn cho càng nhiều người có
được kỷ niệm ấm áp. Người đẹp trai giống như cậu cũng nên gánh vác trách
nhiệm như thế chứ.”
“Tôi không có hứng thú với những chuyện như vậy.”
“Thôi vậy. Mỗi người đều có sở thích và cách sống của riêng mình.”
“Đúng vậy. Chỉ là cậu cũng đã nhắc nhở tôi. Lần này trở về tôi sẽ chụp ảnh với
cô ấy, sau đó đặt ảnh chụp vào trong ví.”
Nhắc đến ví tiền, Karen theo bản năng sờ túi.
“Tôi mới ý thức được mình cũng không có thói quen mang theo ví tiền. Xem ra,
vì đặt ảnh chụp của cô ấy mà cần đi mua một cái ví mới.”
“Đây, cho cậu.”
Lemar lấy một cái ví da bóng màu đen từ trong ngăn tủ ra, cho dù là thủ công
hay chất liệu đều khiến người ta cảm thấy rất tinh xảo.
“Không thích hợp.”
“Không có gì không thích hợp, vốn là Serena chuẩn bị tặng cho cậu.”
Lemar mở ví tiền ra, chỉ vào chỗ màng nhựa trong, ở đó đã để sẵn ảnh chụp của
Serena.
“Tôi dùng ví của Serena tặng để đặt ảnh chụp của vị hôn thê?”
“Không sao. Con bé sẽ không để ý. Tôi cảm thấy ở phương diện này, em gái của
tôi có khuynh hướng càng chịu kích thích thì càng kích động. Đây chắc là bệnh
chung của gia tộc Yekailin, hơi giống với mấy tên điên của Bích Thần giáo.
“Cảm ơn cậu giúp tôi chuẩn bị quà, vẫn luôn làm phiền cậu, thật ngại quá.”
“Ví tiền.”
“Không thể nhận.”
Lemar nhún vai, nói: “Được thôi.”
“Cậu có cần cái gì không?” Karen cầm hộp quà lên, hỏi.
“Tôi? Tôi cần một ít vật liệu, hình như gia tộc Raphael vì làm Trật Tự thần giáo
tức giận mà toàn bộ gia tộc bị tiêu diệt. Bây giờ trong thị trường vật liệu của
thành phố York hơi hỗn loạn.
Tôi muốn có con đường cung cấp vật liệu ổn định. Cậu biết đấy, có đôi lúc
người thích nấu nướng thường thường không muốn mua thức ăn và rửa chén.”
“Tôi sẽ để ý giúp cậu,”
“Xem ra, cậu thật sự có thể giúp được tôi.” Lemar nở nụ cười.
“Hẹn lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt, anh bạn!”
Karen ôm hộp quà đi ra ngoài, mở cửa xe, đặt hộp quà ở ghế lái phụ.