“Sau khi tôi học được Hải Thần chi giáp và Ám Nguyệt chi nhận, tôi gần như
có thể chạm đến cảm giác kích động trong lòng mình.
Karen đẻ tay trái lên lồng ngực của mình, tay phải cầm bút tiếp tục viết lên cuốn
vở màu đen rằng:
“Tôi vẫn luôn cảm thấy ở trong thế giới này mình chỉ giống như một người dân
du cư đang lạc ở hoang mạc, rất cô độc, cũng rất hoang mang.
Tuy rằng có người cho tôi lều trại, có người cho tôi đồ ăn, có người cho tôi
ngựa, có người cho tôi chỉ đường…
Nhưng bên ngoài cho nhiều thế nào cũng không mang lại cảm giác an toàn mà
mình đang cần bằng việc chính mình cầm trong tay một khẩu súng.
Dừng một chút, Karen nghĩ đến người hầu nam và thú cưng trong nhà hình như
đều có thói quen lật xem ghi chép của mình, tiếp tục viết:
“Loại cảm giác này có lẽ hơi ích kỷ, giống như sự trợ giúp từ bên ngoài đều bị
tôi lập tức xem nhẹ, nhưng người vẫn luôn bị bảo vệ là tôi cũng muốn thử cảm
giác bảo vệ mọi người.”
Ừm, viết như vậy thì tốt rồi, bọn họ đọc sẽ cảm thấy rất vui.
Karen không có cảm giác “trái lương tâm” và “làm ra vẻ” chút nào. Bởi vì từ
khi có ý định viết lại những ý tưởng và tâm lý của mình thành bút ký thì đã sinh
ra khả năng nó sẽ bị thấy, cũng đã xác định trước sẽ bị “sai lệch” ở một trình độ
nhất định nào đó
“Trái lương tâm” cùng “Làm ra vẻ” cảm giác, bởi vì đương tâm lí ý tưởng hạ
xuống văn tự kia một khắc khởi, liền sinh ra nó sẽ bị thấy khả năng, cũng liền
chú định sẽ ở trình độ nhất định thượng “Sai lệch”.
Gấp sổ ghi chép lại, Karen duỗi tay về hướng chậu xương rồng bà đặt ở trên bàn
đọc sách, nghịch mấy cái gai trên thân nó.
Thực ra trong lòng anh cũng rất rõ ràng, tuy rằng đã học xong pháp thuật rồi
nhưng về cơ bản những điều mà anh cần nghiên cứu và học tập vẫn còn rất
nhiều. Kinh nghiệm chiến đấu và những chi tiết lúc chiến đấu khác đều không
phải học một lần là xong.
Nhưng cho dù thế nào, mình không phải một tay súng thiện xạ nhưng ít nhất
trong tay đã có một khẩu súng, trên thực tế và khái niệm là hoàn toàn khác
nhau.
Đi ra khỏi thư phòng, xuống lầu, Karen nhìn thấy Pall đang ngồi trên lưng
Kevin.
Trên đầu Pall đội một chiếc mũ trùm đầu màu đỏ, trên cổ thắt nơ màu xanh lam,
đúng là một con mèo tinh xảo.
“Nơ có thể đổi thành một cái vòng cổ trân châu càng phù hợp với khí chất cao
quý của cô.”
“Ta có thể nghe ra là cậu đang trào phúng ta, nhưng trên thực tế cậu đang châm
biếm bản thân mình, nhà của chúng ta đâu có vòng cổ trân châu.”
“Hửm?”
“Ta nghe nói, gian phía sau công ty mai táng của Pavaro đã sửa sang lại, phu
nhân Lake cũng đưa tiền. Để quả phụ người ra đưa tiền, thật đúng là không biết
xấu hổ.”
“Là phu nhân Lake khăng khăng muốn đưa tiền, dù sao chỗ đó cũng là nhà của
bà ấy.”
“Sau đó các cũng lập tức không chối từ, bởi vì tiền của nhà chúng ta gia vốn dĩ
đã không đủ.”
“Đây đúng là một vấn đề, chỉ là xem tình huống trước mắt, thu nhập của chúng
ta vẫn còn đủ để chúng ta sinh hoạt.”
“Phải phải phải, cũng đủ để tiếp tục thuê vị hầu gái mông to này.”
“Cô không hài lòng với Hillly sao?”
“Rất hài lòng, cực kỳ vừa lòng. Nhưng ta nói trước, xuất phát từ bà cố cố cố cố
nội góc độ suy nghĩ cho cháu chắt chắt chắt chắt nữ của ta. Rốt cuộc ra phát
hiện người nào đó mấy này này vừa mới xem xong cuốn Nhật ký bí mật của
Razin.”
“Tôi cũng biết con mèo nào đó lén bảo một học sinh tiểu học giúp mình mua về
rất nhiều tiểu thuyết tình yêu.”
“Hừm, đáng chết, cậu ta đã hứa sẽ giúp ta giữ bí mật!”
Karen đi xuống lầu, thấy hai cái vali hành lý đã sắp xếp xong.
“Thiếu gia, ngài dự định khi nào thì xuất phát. Tôi có cần chuẩn bị cơm trưa hay
không?
“Không cần, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
“Vâng, thiếu gia. Tôi giúp ngài xách vali hành lý đi xuống.”
Hilly không cần Karen giúp đỡ, vác hai vali hành lý đi xuống dưới.
Karen nhắc nhở nói: “Có thể kéo đi.”
“Không, thiếu gia. Như vậy sẽ làm hỏng bánh xe.”
Karen ngồi vào ghế lái, Kevin nhảy vào ghế phía sau, Pall thì lười biếng ngồi ở
ghế lái phụ.
Hilly đứng ở bên ngoài cửa sổ xe nói: “Thiếu gia, mỗi ngày tôi vẫn sẽ qua
chuẩn bị cơm nước cho Alfred tiên sinh và Johan.”
“Cô vất vả rồi.”
“Thiếu gia ngài khách sáo quá, thiếu gia lên đường bình an!” Hilly nhiệt tình
vẫy tay với Karen.
Karen khởi động xe ô tô, lái ra cổng của tiểu khu. Vừa mới đi đến đường lớn đã
nhìn thấy Alleye đi ra từ cửa hiệu môi giới của mình. Sau khi thấy Karen, hắn
lập tức đi đến bên này.
“Thiếu gia, Karen thiếu gia.”
“Có việc gì thế?”
“Thiếu gia, là như vậy, khu chính phủ vừa mới thông báo, có thể cấp giấy tạm
chứng cho người di dân phi pháp có công tác chính thức. Vì hầu gái Hilly kia
của ngài, tôi có thể giúp ngày chạy thủ tục.”
“Được, phiền toái cậu rồi.”
“Ngài khách sáo quá. Đây là việc tôi nên làm. Thiếu gia, ngài định đi ra ngoài
sao?”
“Ừ, đến nhà một người bạn ở mấy ngày.”
“Vâng, ngài chú ý an toàn.”
“Tạm biệt.”
Tin tức chính sách này, Karen đã nhìn thấy trên báo. Đối với người di cư phi
pháp tới nói, đây đúng là một tin tức không tồi. Nhưng đồng thời nó cũng kích
thích tới những người phản đối, dẫn tới những cuộc biểu tình thị uy để phản đối
chính sách này.
Sống ở trong thành phố này có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của sự đối
kháng trong áp lực nặng nề.
Karen không lái thẳng xe về phía tây ra khỏi thành phố mà là đi đến tiệm gốm
sứ Lemartau ở trung tâm thành phố rồi dừng xe ở trước cổng.