Số 13 Phố Mink

Chương 537: Đội trưởng (3)




Pieck và Dincom còn tưởng rằng nói hai người bọn họ, lập tức hơi hoang mang

run rẩy đứng lên. Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện mình hiểu nhầm ý của

Neo, một đám mang mặt nạ đi vào phòng tang lễ dọn thi thể đi trước rồi mới

rửa sạch mặt đất, cuối cùng là dùng “thuật pháp tinh lọc” lau đi dấu vết cuối

cùng ở đây, thể hiện ra một loại dịch vụ thực sự rất chuyên nghiệp, rõ ràng là

ngày thường đã rất quen thuộc với việc xử lý hiện trường sau khi giết người.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, một loạt thành viên của đội Trật Tự Chi

Tiên yên tĩnh đứng ở nơi đó.

Neo mở miệng nói: “Giải tán.”

Tất cả đội viên bắt đầu đồng loạt lui về phía sau, bóng người dần dần biến mất

trong bóng tối.

Neo thì cúi đầu, nhìn người con gái đang nằm trong quan tài:

“Ta muốn đưa cô ấy đi an táng.”

“Được.”

Karen đang chuẩn bị kêu người lại đây chuyển quan tài, nhưng Neo chỉ là nâng

tay lên, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, quan tài cũng bị

một lớp màu đen bao vây mà bay lên lơ lửng.

“Xe tang ở chỗ đó, tôi đi mở cửa.”

Karen đi qua mở cửa sau của xe tang ra.

Neo “nâng” quan tài đi tới, quan tài bị mà bỏ vào bên trong xe tang một cách

vững chãi, sau đó Neo cũng ngồi xuống.

Karen đi đến trước mặt tiền cửa hiệu, nói với mọi người: “Không cần quá nhiều

người, để ta lái xe là được.”

Nghe được câu nói này, Pieck và Dincom như trút được gánh nặng.

“Chìa khóa xe.” Alfred đưa một chuỗi chìa khóa qua. Chìa khóa của xe tang vẫn

ở trên người của Karen, Afred đưa chùm chìa khóa kia là chìa khóa chiếc xe

second-hand của mình, nhưng lúc nhận được chùm chìa khóa, Karen lại chú ý

đến một chiếc nhẫn được keo dán lại bên trong.

Karen gật gật đầu, bỏ chìa khóa và nhẫn vào trong túi, đi về phía xe tang ngồi

vào vị trí điều khiển, khởi động xe ô tô lái về hướng Tang Nghi Xã.

Karen vốn dĩ cho rằng trên đường đến nghĩa trang Thanh Đằng sẽ rất yên tĩnh,

nhưng không ngờ Neo lại chủ động mở lời:

“Cậu có người yêu không?”

Karen nhìn thoáng qua Neo đang ngồi đối diện quan tài qua kính chiếu hậu trả

lời nói:

“Có.”

“Quen nhau như thế nào?”

“Gia đình hai bên sắp xếp nên gặp nhau, đội trưởng, ngài thì sao?”

“Tôi quen cô ấy do có việc ngoài ý muốn, lúc đó tôi thực hiện nhiệm vụ ở một

thành phố gần nhà cô ấy, mà gia tộc của nàng bị ngầm đồng ý có thể hoạt động

ở thành phố đó.

“Trong quá trình quen nhau, chắc là rất lãng mạn?”

“Lúc ấy người ta đang bị thương rất nặng, suýt chút nữa đã chết, cả người đều

là máy, bị cô ấy cứu giúp, kịch bản rất cũ kỹ phải không?”

“Không, bây giờ hồi tưởng lại chắc chắn là rất lãng mạn.”

“Ừm, đúng vậy.” Neo nhoẻn miệng cười khẽ: “Cậu may mắn hơn tôi.”

“Đúng vậy, nếu là phụ huynh hai bên sắp xếp sẽ không có lực cản từ phía gia

đình, chúng tôi chỉ cần giải quyết tốt vấn đề giữa hai người là được.”

“Ừm, cho nên cậu thích cô ấy không?” Neo hỏi.

“Là thích.”

“Nghe có vẻ hơi miễn cưỡng.”

“Bởi vì tôi không biết cảm giác một lòng một dạ mà yêu một người như thế nào,

nhưng tôi cảm thấy, tôi chắc là thích.”

“Tôi nghe ra một loại cảm giác trách nhiệm, cậu đang chịu trách nhiệm với cô

ấy sao?”

“Đúng vậy, chịu trách nhiệm.” Karen khẳng định nói.

“Cậu cảm thấy chịu trách nhiệm cũng là một kiểu yêu sao?”

“Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy, không chịu trách nhiệm chắc chắn không

phải yêu.”

Neo gật đầu.

Trong xe chìm vào một đoạn thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, Karen chỉ yên lặng

mà lái xe.

“Cậu không phải là thần phó bình thường.”

Nghe được câu nói ấy, bên tai Karen gần như nghe thấy tiếng tim của mình

đang đập.”

Chỉ là, Karen vẫn trả lời: “Mỗi một người được thần chiếu cố đều không phải

người bình thường.”

“Cậu càng trả lời khéo léo với ta là càng nhắc nhở ta, cậu không tầm thường.

Đây không phải vấn đề của cậu.” Neo mở cửa sổ xe ra, để gió ở bên ngoài thổi

vào trong xe, thổi qua tóc của anh ta “Lúc cậu ngồi ở phòng tang lễ đã rất rõ

ràng, một hạt vàng dù che giấu như thế nào đi nữa, khi ở trong bùn đất đều rất

dễ dàng thấy được.”

“Pavaro tiên sinh rất tin tưởng tôi, cho nên thần bộc bên dưới đều rất nghe lời

tôi.”

“Cậu xem, cậu lại đang lựa chọn cách trả lời khéo léo nhất.”

“Đội trưởng, tôi đã quen như vậy.”

“Biết hạng người nào mới có thể làm mỗi một hành động của mình cái đều trở

nên hợp lý sao, là người có bí mật cần bảo vệ.”

“Nhưng là ai mà không có bí mật chứ?”

Nói xong câu đó Karen tự cười trước, sự khéo léo đáng chết này.

“Ha ha.” Neo cũng cười theo: “thẩm phán Pavaro đi từ lúc nào vậy.”

“Đã đi từ rất sớm rồi.”

“Cho nên lễ tang là cậu sắp xếp?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao cậu lại gọi thêm cho tôi một cuộc điện thoại cố ý nói cho tôi sắp xếp chi

tiết của lễ tang..”

“Bởi vì trong lần đầu tiên gọi điện thoại tôi nhận thấy giọng điệu của đội trưởng

ngài có sự thay đổi, tôi cảm thấy anh thạc sự để ý tang lễ này.”

“Giọng điệu của tôi thay đổi?”

“Đúng vậy.”

“Vì vậy cậu đã khẳng định tôi có quan hệ với tang lễ này?”