Số 13 Phố Mink

Chương 536: Đội trưởng (2)




Neo vẫy vẫy tay.

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

Cổ của hai tên vệ sĩ bị cắt ra, chất kịch độc trong dao trực tiếp tiến vào cơ thể

của bọn họ, nhưng do cả người đang bị giữ chặt nên đến giãy giụa bọn họ cũng

không làm được, cuối cùng tê liệt ngã chết trên mặt đất.

Bá tước chỉnh lại cổ áo của mình một chút, nhìn về phía Karen, dùng thân phận

của người chủ tang nửa khom lưng hành lễ với người tổ chức tang lễ.

Karen cũng đáp lễ với hắn.

Sau đó, bá tước xoay người, bóng dáng hoàn toàn hòa lẫn với bóng tối bên

ngoài.

Neo cầm theo đầu của Edith đi về đài để thi thể, bỏ đầu vào trong quan tài, sau

đó duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đẹp đẽ của Elisa.

“Tôi rất thích dáng vẻ bây giờ của cô ấy, thẩm phán Pavaro đâu?”

Karen chủ động đi lên trước, đứng ở dưới đài để thi thể: “Ông chủ không ở, ông

chủ rất bận.”

Neo gật đầu, hắn biết Pavaro tiên sinh vì sao mà vội vàng như vậy.

Nếu là thẩm phán khác, hôm nay không có ở đây anh có lẽ sẽ cảm thấy đối

phương đang tránh mặt, chỉ để lại mấy người thần phó để né họa, nhưng là

Pavaro sẽ không làm loại chuyện như vậy, chắc hẳn là ông thực sự rất bận rộn.

Hình ảnh này hiện lên trong mắt của hai người Pieck và Dincom lại hoàn toàn

khác nhau, bọn họ không quen biết Neo, thậm chí không phân biệt ra Neo trước

mắt là người từng đi theo phó chủ nhiệm tới phát công văn và tiền thưởng cho

“ông chủ” nhà mình.

Nhưng bọn họ thấy Karen dám chủ động đến gần giao lưu bình thường với đối

phương thì chỉ có thể cảm khái, không hổ là một người có hệ thống.

Việc này thật ra là hai người bọn họ đã nhầm lẫn, thậm chí chính Karen cũng

không ý thức được điểm này; lúc trước Edith bước vào đã hỏi mình có phải

thẩm phán của nơi này không, khi bá tước tiến vào cũng hỏi mình vấn đề tương

tự.

Bởi vì sau khi bước vào, người bình thường liếc mắt một cái đều có thể phân

biệt được rốt cuộc ai là tên người hầu chạy việc, ai là người nắm quyền.

Hơn nữa khí chất và trải nghiệm của Karen khiến cho anh dù trong lòng có bao

nhiêu kiêng kị đi nữa thì trên mặt vẫn có vẻ rất bình tĩnh. Đây không phải là giả

vờ, cũng không phải diễn, bởi vì bây giờ để cho anh đi học dáng vẻ run bần bật

như con chim cút của Dincom và Pieck như vậy thực sự là anh học không được.

“Thật ra anh đã biết tất cả, đúng không?”

Gross nhìn Neo hỏi.

“Ừ.”

Neo lên tiếng.

Gross nhìn về phía quan tài, rồi lại cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, hình

như hắn đã ý thức được cái gì.

Neo rất bình tĩnh nói: “Buổi sáng hôm nay đàm phán thuận lợi kết thúc nếu

không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay bá tước sẽ chủ động tìm tôi để tận tay

đưa thuốc an nghỉ cho tôi.”

“Cho nên... Cho nên là tôi...” Gross vẻ mặt không dám tin tưởng: “Là tôi... Là

tôi sai...”

“Ừ.”

Vốn dĩ, Neo có thể tự mình lấy thuốc an nghỉ từ tay của bá tước, như vậy đã

ngăn chặn khả năng thuốc bị Edith đánh tráo.

Quan trọng nhất chính là, Neo chắc chắn sẽ kiểm tra thật giả của thuốc một

chút.

Nhưng trước đó Gross lại đi đòi, chắc là bá tước tưởng Neo phái hắn tới, tuy

rằng lúc ấy đang đứng ở thời kỳ đàm phán, còn chưa rõ kết quả nhưng bá tước

vẫn cho, lúc này mới cho Edith có cơ hội đổi thuốc.

Sau đó, Gross đã trực tiếp đưa thuốc an nghỉ đến trước mặt Elisa, trong lòng

Elisa tràn ngập sự cảm động với người nhà nên không hề nghi ngờ thuốc là thật

hay giải, trực tiếp uống thuốc vào.

Chờ đến khi Neo đi vào căn nhà kia đã thấy Elisa đã tự sát.

Vì cô ấy, anh và tiểu đội của anh tình nguyện bị chèn ép nhiều năm không được

đề bạt và thăng chức như thế, đến lúc hai người rốt cuộc có thể công khai quan

hệ chính là khi mối quan hệ của hai người bọn họ được coi là cơ hội hợp tác của

thần giáo và gia tộc Navas.

Vận mệnh, rất là vô tình mà tạo ra trò đùa trớ trêu như vậy.

“Rất xin lỗi...” Gross quỳ sát xuống: “Ta rất xin lỗi ngài, cũng rất xin lỗi tiểu

thư.”

Neo lắc lắc đầu, nói:

“Ta không trách ngươi, thật sự.

Bởi vì ta biết, đêm nay cậu chuẩn bị sau khi phục thù xong sẽ đi theo Elisa, cậu

sợ linh hồn của Elise đi đến Huyết Hà mà các ngươi tín ngưỡng sẽ không ai

chăm sóc.

Cuộc đời này của cô ấy, trừ việc vì ta mà từ bỏ gia tộc ra, những lúc khác, cô ấy

chỉ là một cô gái đơn thuần không hiểu chuyện đời.

Cậu đi đi, cô ấy sợ tối, đừng để cô ấy chờ sốt ruột.”

Gross gật gật đầu, nước mắt không thể kìm nén được mà chảy xuống: “Đúng

vậy.”

Sau đó, hắn lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngực, áo giơ lên ngắm vào thái

dương của mình.

“Đùng!”

Viên đạn xuyên qua đầu, máu tươi bắn tung tóe, Gross ngã quỵ trên mặt đất.

Vì một người tổ chức tang lễ mà trên mặt đất lại có thêm bốn thi thể.

“Chỗ mộ đã đặt chưa?” Neo hỏi Karen.

“Đặt rồi.”

Ánh mắt của Neo đảo qua những thi thể trên mặt đất, nói: “Các cậu rửa sạch

chỗ này một chút.”