Số 13 Phố Mink

Chương 527: Câu chuyện tình yêu cũ rích (2)




Gần đây, là ai nói với anh ta rằng ông Pavaro là một người đàn ông chính trực

và tốt bụng sẽ nhận công việc này?

Sau một hồi chối, đối phương chủ động trả lời xác nhận đó là Neo, đội trưởng

của tiểu đội Trật Tự Chi Tiên đã nói với anh ta.

Neo biết họ, khi Neo đối mặt với lời cầu xin của anh ta, cũng đề nghị anh ta đến

tìm Pavaro, thì anh ta đến rồi;

Anh ta thậm chí còn không biết rằng ông Pavaro hoàn toàn không biết "đội

trưởng".

Bởi vì Neo mới thế chỗ cho Tiles vừa chết, và vẫn đang tiếp tục xây dựng lại

đội trật tự này, không hề có bất kỳ tiếp xúc thực sự nào với Pavaro, và lần duy

nhất gặp anh ta với tư cách là một thư ký thận trọng ở bên cạnh Mion.

Vì vậy, sau khi làm rõ toàn bộ vấn đề, có lẽ là:

Trước khi người phụ nữ bị mất khống chế, cô ấy đã chọn cách tự tử; chồng của

cô ấy yêu cầu Neo tổ chức một đám tang tử tế cho vợ, Neo đã giới thiệu cho anh

ta Hiệp hội tang lễ Pavaro.

Mối quan hệ của Neo với hai vợ chồng là gì?

Chỉ là đơn giản là một đề nghị giúp đỡ, hay là còn một mục đích khác?

“Được rồi, hoàn thành rồi.” Phu nhân Lake đặt dụng cụ xuống nói.

Karen mới nhận ra rằng sau khi trầm tư suy nghĩ rất lâu, phu nhân Lake thậm

chí đã giúp cái xác thay một bộ quần áo sạch sẽ mới, là một chiếc váy liền màu

trắng.

"Hoàn thành rất tốt."

"Cám ơn ngài đã khen, tôi bây giờ muốn đi tắm trước có được không?"

“Đương nhiên là được.”

“Hiện tại ngài cũng đói rồi, đợi tôi tắm xong, sẽ đi chuẩn bị bữa khuya cho ngài,

không bỏ tương nữa.”

“Vất vả cho bà rồi.”

“Không vất vả, không vất vả.”

Phu nhân Lake bước tới cửa, Karen vẫy tay giải phóng tịnh hoá bảo vệ cho bà.

Sau khi bà ấy rời đi, Karen vẫn tiếp tục ngồi vào vị trí cũ.

“Thiếu gia, thiếu gia?”

Karen đã nghe thấy giọng nói của Alfred trên máy thu thanh.

“Thiếu gia, bây giờ tôi có thể vào được không?”

“Được.”

“Vâng, thiếu gia, tôi đến đây.”

Máy thu thanh phát lại từ đầu bài hát trước đó.

Sau một hồi chờ đợi, Alfred mang một chiếc túi lớn trên vai đi đến sân sau, nhìn

thấy Karen đang ngồi trong phòng làm việc.

“Vừa rồi anh không phải ở cửa à?” Karen hỏi.

"Không, tôi gọi cho thiếu gia là lúc tôi đang lái xe trên đường."

"Xa như vậy mà vẫn có thể khống chế sao?"

“Là tôi mới phát hiện ra gần đây.” Alfred bật cười, “Có lẽ là tại tôi thường

xuyên lắng nghe, vì vậy tôi phát hiện khoảng cách của bộ đàm mà mình kiểm

soát được cũng dài ra rất nhiều."

“Mọi việc đều đã làm xong?”

“Đã xử lý xong, cuộn giấy đã được mua về giao cho Pall và Kevin, Tôi đã dành

tổng cộng 2.000 vé trật tự ở Bảo tàng gốm sứ Lemar, không chỉ để trả đợt túi

trước mà còn mang về một cái túi lớn, ông Lemar nói rằng vì đã được thiếu gia

nhắc nhở trước đó, nên ông ấy đã trữ thành công một lô Huyết Linh phấn. Hiện

giá Huyết Linh phấn trên thị trường đã tăng mạnh vì sự gián đoạn của các kênh

cung cấp. Anh ấy đã bán ra và kiếm được rất không ít, vì vậy cho nên lần này đã

cho chúng tôi giá cả rẻ hơn nữa."

"Để đồ ở cửa đối diện."

“Vâng, thiếu gia.” Alfred đem túi qua đó đặt xuống rồi lại trở về, “Thiếu gia, tổ

chức của người mặc đồ màu trắng cầm ngọn đuốc lúc ban ngày tôi đã tra rõ

ràng rồi. Là một nhóm người ghét những người nhập cư bất hợp pháp, khẩu

hiệu của họ là thiêu rụi tất cả những người nhập cư bất hợp pháp, những người

đang chiếm lấy công việc và làm ô nhiễm thành phố của họ bằng lửa.

Thực tế có khá nhiều tổ chức như thế này ở Wien. "

“Được, tôi biết rồi.”

Lúc đó Alfred mới để ý đến cái xác trên chiếc giường thép, khi đến gần hơn,

anh lập tức ngạc nhiên nói: "Thiếu gia, đây có phải là một con dị ma khát máu

không?"

“Đúng

Karen đã kể cho Alfred tất cả những gì đã xảy ra, bao gồm cả những phân tích

của anh ấy.

"Cho nên, thiếu gia lo lắng không biết đây có phải âm mưu gì không?"

"m mưu thì chưa thể nói trước được, tôi chỉ tò mò về mối quan hệ giữa Neo và

dị ma khát máu."

“Vậy tang lễ?”

"Xác chết đã được trang điểm liệm rồi. Việc này phải được thực hiện thôi. Nếu

đã đồng ý rồi thì sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng các yêu cầu của khách hàng.

Đây là điều mà ban đầu Dis đã nói."

“Bữa tối đã sẵn sàng rồi, hả, vị này là?” phu nhân Lake tò mò hỏi.

"Phu nhân, bà đáng lý phải nhớ tôi. Lúc tôi bị thương do vụ nổ, bà và chồng của

bà đã chở tôi đến bệnh viện bằng xe tang."

"Thì ra là cậu, cậu không sao chứ?"

“Không sao rồi.”

"Alfred, cảm ơn bà và chồng bà lúc đó đã ra tay giúp đỡ. Ngoài ra tôi còn là

người hầu của thiếu gia."

“Cậu, cậu là người hầu của cậu ấy.” Phu nhân Lake nhớ lại những gì Karen nói

lúc đó rằng người trước mặt là ông chủ của anh, nhưng ngay sau đó phu nhân

Lake ý thức rằng mình không cần hỏi nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười: "Hóa ra là

như vậy, chẳng trách, chẳng trách.”

Bữa ăn nhẹ đêm khuya rất đơn giản, canh rau và một chiếc hamburger thịt giăm

bông phô mai, Karen đã ăn hai miếng và uống hết một bát canh.

Sau khi thu dọn xong đĩa thức ăn, phu nhân Lake xin nghỉ phép về phòng nghỉ

ngơi.

Karen và Alfred quay lại phòng làm việc;

"Thiếu gia, trên thực tế, cách đơn giản nhất là dùng ‘đánh thức" để gọi cô ấy

dậy. Hỏi một chút thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi sao?"

"Những gì cậu nhìn thấy bây giờ là cái xác đã được xử lý. Thực tế, trạng thái

lúc chết của cô ấy rất gớm ghiếc. Tôi cảm thấy là đã bước vào trạng thái mất

khống chế rồi. Sau khi tỉnh lại, chỉ có thể là một con điên khát máu thôi.

“Thiếu gia nói đúng, cô ấy nhất định phải đợi đến giây phút cuối cùng rồi mới

lựa chọn tự sát, không đến bước đường cùng ai lại muốn chết chứ.”

“Được rồi, trở về nhà trước đi.”

Karen khóa cửa phòng làm việc và đặt chìa khóa vào trong người.

Khi đi ra ngoài, nhìn thấy Pieck đang quấn chăn và ngủ ngáy trong góc cửa

hàng, theo dặn dò của Karen, giữa anh ta và Dincom sẽ phải có một người ở lại

trực đêm, đêm nay là Pieck.

“Tôi không có trốn khi bước vào, nhưng anh ấy không hề phát hiện ra,” Alfred

nói.

"Vốn dĩ tôi cũng không mong đợi anh ta làm được gì, nhưng cửa hàng này chỉ

có ba mẹ con. Có tiếng ngáy vào ban đêm, đã là một loại cảm giác an toàn rất

lớn rồi.”

“Thiếu gia nói phải.”

"Qua một thời gian đợi trên tay có dư dả một chút, có thể sửa sang lại sân sau,

mỗi ngày chạy tới chạy lui hai bên sẽ rất phiền phức."

“Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch vào ngày mai.”

“Đúng rồi, ngày mai cậu tiếp tục cùng tôi qua đây, bố trí sảnh tang lễ.

“Được, thiếu gia.”

Karen ngồi vào trong xe, Alfred chuẩn bị khởi động xe thì phát hiện thấy một

chiếc ô tô màu xanh đang chạy ngang qua. Lúc đi qua trước cửa nhà tang lễ, đã

giảm tốc độ xuống, cuối cùng là đi sát bên lề dừng lại.

Alfred ngừng hành động vặn chìa khóa xe, Karen đưa tay ra và gõ vào máy thu

thanh trên xe.

Rất nhanh,

Tiếng bông tuyết phát ra từ máy thu thanh trong xe, ngay lập tức là tiếng bông

tuyết tan, truyền lại tiếng của một người đàn ông đang khóc.

Anh ấy thực sự đang khóc, còn khóc rất thương tâm, vừa khóc vừa gọi tên một

người phụ nữ:

"Eliza... Eliza... Eliza của tôi..."