Trong phòng làm việc của phu nhân Lake:
Karen ngồi bên cạnh, phu nhân Lake đang trang điểm cho người đã khuất, trên
người bà có một lớp vải đen mờ để bảo vệ che chở. Đây là lời chúc tịnh hoá trật
tự của Karen dành cho bà ấy.
“Tất cả dị ma đều nguy hiểm như vậy sao?” phu nhân Lake nhỏ giọng hỏi,
“Trước đây chồng tôi rất ít khi nói với tôi những điều như vậy, thực xin lỗi, tôi
có chút tò mò.”
“Bà có thể coi họ như những người mắc bệnh truyền nhiễm.” Karen trả lời, "Ít
nhất, phần lớn trong số đó là như vậy."
"Vậy thì Dora và Doreen cũng là dị ma sao?"
"Nếu không phải vì cha của họ là thẩm phán, thì họ có lẽ đã bị tịnh hóa. Mà còn
là loại tịnh hoá triệt để."
“Tôi hiểu rồi.”
Phu nhân Lake tiếp tục công việc trong tay, Karen phát hiện ra rằng công cụ của
bà ấy có thể không tốt bằng dì Mary, nhưng về mặt kỹ thuật thì chúng cũng
không kém dì Mary.
“Phu nhân, bà đã làm việc này bao lâu rồi?” Karen hỏi.
"Bà ngoại tôi, mẹ tôi, đều làm việc này."
"Ồ, thì ra là vậy."
Karen đứng dậy và bắt đầu quan sát cái xác phụ nữ đã được xử lý sơ bộ.
Nơi đầu tiên được xử lý phải là khuôn mặt, vì những nơi khác có thể được che
bằng quần áo và phụ kiện, nhưng khuôn mặt thì không được.
Ý nghĩ của thợ trang điểm liệm là để người đã khuất và người thân, bạn bè của
họ được nhìn mặt nhau lần cuối, mặt ở đây là chỉ khuôn mặt.
Hai chiếc răng nanh đã được phu nhân Lake nhổ ra và đặt vào khay bên cạnh,
đồng thời, phu nhân Lake đã trám vào vị trí răng đã nhổ để miệng ngậm lại
được tự nhiên.
Da mặt được kéo lại, bởi vì trước khi chết khuôn mặt quá gớm ghiếc để lại
những nếp nhăn cực kỳ rõ ràng, xử lý này xong nét mặt có thể trang nghiêm
hơn.
Ngoài ra, mười chiếc móng tay dài màu đen cũng bị cắt ngắn, khi nằm trong
quan tài lúc tang lễ diễn ra, cô ấy sẽ đặt đôi tay ở dưới bụng, bộ móng dài màu
đen trông sẽ không đứng đắn.
"Phần khó nhất của công việc đã xong", phu nhân Lake cười: "Tiếp theo là trang
điểm và quần áo."
"Chà, đúng là hiệu suất cao."
"Cảm ơn vì lời khen của ngài."
Karen đưa tay lấy một chiếc răng đã được nhổ ra, đặt trước mặt xem xét cẩn
thận. Đã có kinh nghiệm làm gãy chiếc nhẫn trước đó, Karen vẫn thử dùng tay
bẻ nó, rất là cứng.
Sau đó, anh ta cọ qua cọ lại chiếc răng nanh trên chiếc giường thép, phát ra âm
thanh the thé, nhưng khi anh cầm lên lần nữa, anh phát hiện răng nanh không có
dấu vết bị hư hại.
Chắc khó chịu lắm khi thứ này đâm vào cổ rồi hút máu.
Karen bỏ răng nanh xuống và cầm một chiếc móng tay dài màu đen đã được cắt,
bên trong chiếc móng tay màu đen có một hơi nóng một tí khi anh chạm vào.
Karen biết nguyên nhân là do trong móng tay vẫn còn lưu lại nồng độ ô nhiễm
tương đối mạnh, ngắn gọn hơn, đó là các chất độc được bao bọc trong móng tay.
Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy đây là một con dị ma khát máu tương đối trưởng
thành, cấp độ sẽ không quá thấp.
Bởi vì trong cuốn sổ của ông Hoven đã ghi lại về những con dị ma khát máu đó
là như thế nào, những kẻ đó giống xác sống có nỗi ám ảnh bản năng về máu
hơn.
"Răng, móng tay và những thứ rơi ra sau khi xử lý, hãy tìm một chiếc hộp
chuyên dùng để đựng chúng. Chà, hoặc chỉ cần đặt chúng dưới tay cô ấy, chính
là tư thế này."
"Được, tôi hiểu ý của ngài rồi, những thứ này đối với cô ấy rất quan trọng phải
không?"
"Ừ, nhưng nhiều hơn là thể hiện rằng chúng ta không lấy trộm bất cứ thứ gì từ
cô ấy, những chiếc răng nanh và móng tay vẫn có một số giá trị."
“Giống như ngà voi vậy?” Phu nhân Lake nói đùa.
“Có thể nói như vậy.”
"Ngài đã vất vả rồi, có cần phải thức khuya cùng tôi."
"Không vất vả, là bà đang liều mạng để trang điểm liệm cho cô ấy."
"Tôi không sao, được bao phủ bởi lớp vải đen này, trong lòng tôi có cảm giác an
toàn và rất thoải mái."
Lúc này, phu nhân Lake mới ngẩng lên, nhìn vào cái máy ghi âm trên chiếc tủ
trong phòng làm việc và hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể nghe vài bài hát trên máy thu
thanh được không, như vậy tôi có thể trang điểm nhanh hơn một chút.”
“Được.”
Karen bước tới, bật máy thu thanh, bắt đầu chỉnh tần số, một lúc sau, tiếng hát
trữ tình vang lên.
Phu nhân Lake rõ ràng biết đó là bài hát gì, bắt đầu ngâm nga theo, động tác
trên tay bà thực sự nhanh hơn nhiều.
Karen trở lại vị trí ngồi ban đầu của mình, bây giờ anh không thể rời khỏi đây,
nếu không sự bảo vệ tịnh hoá mà anh dành cho phu nhân Lake sẽ bị gián đoạn.
Nghe bài hát, nhìn xác dị ma khát máu nằm trên chiếc giường thép trước mặt
đang dần trở lại "dáng vẻ thanh xuân", Karen chìm vào trầm tư;
Khi chồng cô gọi điện, anh ta nghe nói rằng ông Pavaro là một người đàn ông
tốt, vì vậy nên mới đến nhờ Pavaro giúp đỡ.
Thật vậy, theo góc độ của Pavaro, khi đối mặt với một con dị ma đã chọn cách
tự sát trước khi bị mất khống chế để không làm tổn thương những người bình
thường, thật khó để không giúp đỡ một chút cho cô ấy, chẳng hạn như một đám
tang tử tế.
Khi anh vừa “thức tỉnh” ông Pavaro, Pavaro đã nhìn Annie nằm trên mặt đất,
tưởng nhớ nhất là đám tang của cô ấy.
Chồng cô ấy thực sự không biết Pavaro, thậm chí có thể nói rằng chưa từng tiếp
xúc qua. Bởi vì khi nhận điện thoại, anh đã thừa nhận rằng anh là Pavaro, đối
phương đã tin ngay điều đó, không nhận ra sự khác biệt trong giọng nói.
Mặc dù bây giờ âm sắc của điện thoại truyền tin đã có một ít khác thực tế,
nhưng vẫn có sự khác biệt rõ ràng giữa giọng nói của anh và giọng nói của
Paravo. Anh không đeo mặt nạ vào thời điểm đó, giọng điệu cũng không thay
đổi.