Số 13 Phố Mink

Chương 519: “Mời chào” đến từ Đòn roi của kỷ luật (2)




Đợi khi Karen đến gần, một nhân viên lễ tân đứng đối diện Karen nói với

Karen:

“Ca ngợi Thần Kỷ Luật.”

Ừm, là mùi vị này.

Karen lập tức đáp lại: “Ca ngợi Thần Kỷ Luật.”

“Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì ngài?”

“Tôi đến làm chứng nhận thân phận thần bộc.”

“Được, xin hỏi ngài có thư giới thiệu không?”

“Có.”

“Tốt, xin hỏi cấp bậc của người giới thiệu của ngài?”

“Ông Pavaro, thẩm phán Cộng đồng Cầu Xanh.”

“Tốt, mời ngài đi theo tôi.”

Karen theo cô nhân viên lễ tân này đi vào trong, bên trong có rất nhiều cửa sổ,

đội ngũ xếp hàng dài nhất là những người tự cảm ứng biến thành thần bộc, đội

ngũ xếp hàng dài thứ hai là những người có người dẫn dắt, vì Karen có thư giới

thiệu của thẩm phán, cho nên có thể trực tiếp đi xếp hàng ở khung cửa sổ gần

như không có người ở bên trong cùng nhất, anh vừa đi đến chỗ đó, người vừa

làm xong thủ tục phía trước liền rời đi để lại chỗ trống.

Anh ngồi xuống trước cửa sổ, người đàn ông trung niên bên trong không giống

như người ở tầng dưới, anh ta tỏ ra rất nghiêm túc, mặc thần bào màu đen:

“Hồ sơ giấy tờ, thư giới thiệu.”

Karen mở túi công văn, lấy ra giấy tờ tương ứng, sau đó đặt danh thiếp của Neo

lên trên cùng, đưa vào trong.

Đối phương cẩn thận nhìn danh thiếp, sau đó lật hồ sơ giấy tờ xem qua, bắt đầu

giúp Karen điền thẻ hồ sơ, sau khi điền xong thẻ hồ sơ, dán một tờ giấy màu đỏ

lên trên rồi đưa cho Karen, nói:

“Thưa anh, qua bên đó tiến hành kiểm tra, đưa mặt này cho bọn họ xem.”

Nói xong, ông ta còn mỉm cười với Karen.

“Cảm ơn.”

Karen chỉ vào hồ sơ giấy tờ bên trong.

“Ồ, hồ sơ lý lịch cần một chút thời gian, tôi ở đây mau chóng điền xong, anh

đến bên đó hoàn thành kiểm tra quay lại, có lẽ chỗ tôi cũng xong rồi.”

“Được, cảm ơn.”

Chờ Karen đứng lên rời đi, đi về phía khu kiểm tra.

Rất đông người đứng xếp hàng ở khu kiểm tra, nhưng Karen làm theo lời dặn

mang theo mặt dán giấy màu đỏ đặt phía trước người, rất nhanh một nhân viên

làm việc đi đến, ra ý bảo Karen đi vào phòng bên trong.

Đây là một không gian rộng bằng văn phòng bình thường, nhưng bên trong rất

thoáng, chỉ có một quả cầu thủy tỉnh nổi lên ở chính giữa, ngoài ra thêm một

ông lão tóc trắng đeo kính lão ngồi trên ghế.

Ông lão vung tay, thẻ tài liệu trong tay Karen liền rơi vào trong tay ông ta, đầu

cũng không ngẩng lên nói:

“Đi lên trước, đặt tay vào quả cầu cảm ứng.”

“Được.”

Từ trước đó đến tiến vào cả một quy trình ở đây giống như làm kiểm tra sức

khỏe vậy.

Bây giờ, Karen gặp một vấn đề, anh không thể để kết quả kiểm tra sức khỏe của

mình hiện ra quá khỏe mạnh.

Bởi vì ngay cả Pall cũng không ngờ, Karen lại tiến bộ nhanh như vậy, vốn nghĩ

rằng sau khi trở thành thần bộc thì có thể trực tiếp tìm sở hở vận hành để có

được thân phận giáo hội kỷ luật, nhưng Karen lại trực tiếp nhảy cấp, theo Thần

Khải đến Thần Mục, đến hiện tại, cách thẩm phán, thực ra chỉ còn lại một tầng

giấy cửa sổ, hơn nữa còn là vì bản thân anh vì theo đuổi sự hoàn hảo cho nên cố

ý không đâm thủng.

Dù sao, thần bộc “hoang dại”, cũng không phải hiếm lạ, hoang dại sinh trưởng

đến Thần Khải, mới được coi trọng, bởi vì điều này có nghĩa là bạn có thiên phú

hơn người.

Cho nên dưới tình huống bình thường người bình thường thực sự không có

thuộc tính gia đình giáo hội “bản thân và gia đình trong sạch”, có được gợi ý

của thần trở thành Thần Khải trong xã hội, một khi chính thức tiến vào hệ thống

giáo hội, sẽ được bồi dưỡng.

Bởi vì trên mức độ rất lớn, điều này có nghĩa là sự coi trọng của Thần Kỷ Luật

với bạn.

Karen như vậy càng khoa trương.

Nhưng anh cũng không muốn có kiểu khoa trương này;

Cho nên, sau khi khi những người khác đặt tay lên quả cầu thủy tinh, suy nghĩ

làm thể kích thích linh tính trong cơ thể mình đến mức độ cao nhất, khiến quả

cầu thủy tinh hiện lên màu sắc rực rỡ.

Karen lại mặc niệm trong lòng: một chút thôi, một chút thôi là được, tuyệt đối

đừng quá nhiều.

Sau đó, Karen cố gắng khống chế, chỉ phóng ra một chút linh tính.

Quả nhiên, quả cầu thủy tinh cầu không phát sáng quá mức, chỉ xuất hiện một

điểm sáng nhỏ màu đen, thể hiện một chút ý nghĩa.

“Thần bộc.” Ông lão ngẩng đầu, nhìn Karen, mỉm cười: “Nhưng độ sáng rất

thuần túy, chắc chắn cậu tràn đầy lòng thành với thần Kỷ Luật.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Karen đặt hai tay ở trước ngực: “Ca ngợi Thần Kỷ Luật

vĩ đại.”

Ông lão búng ngón tay, thẻ tài liệu bay trở về trong tay Karen, sau đó ông ta xua

tay, ý bảo Karen có thể đi ra ngoài.

Karen cầm thẻ tài liệu đi ra ngoài, bên trên được đóng một con dấu.

Trở lại ô cửa sổ làm thủ tục trước đó, Karen thấy người làm thủ tục đang nhanh

chóng đóng dấu, lúc lại gần, Karen nhìn thấy còn có con dấu xác nhận tại liệu

hoàn cảnh thân phận của mình.

Việc này vốn là do giáo hội làm, đi theo quy trình cục cảnh sát xác nhận, bây

giờ trực tiếp lược bỏ khâu này.

“Phù…”

“Được rồi, thưa anh, đây là tư liệu gốc của anh: túi tài liệu này là hồ sơ hiện tại

của anh, bên trong đó chứng nhận thần bộc của anh, còn có thủ tục giấy tờ giáo

hội, tôi đã giữ bản lưu hồ sơ, mời anh cầm lấy.”

“Cảm ơn.” Karen sắp xếp theo thứ tự một xấp tài liệu cho vào túi công văn,

trong lúc đó phát hiện trên cổ tay áo của mình có một sợi tóc dài, có lẽ là tóc

của cô lễ tân nào trước đó, anh tiện tay dùng sợi tóc quấn mấy vòng vào nút cài

của túi hồ sơ.

“Tôi nghĩ, anh không cần tiến hành điều phối phải không?”

“Ừm, không cần.”

“Được, nếu bây giờ anh muốn điều phối hồ sơ, mời anh tốt nhất phải tranh thủ

thời gian, nếu không hồ sơ sẽ cất vào phòng hồ sơ, lại muốn điều phối sẽ cần

quy trình khoảng một tuần, tuy đám người trong phòng hồ sơ ngày nào cũng

oán trách lượng công việc của bọn họ quá nhiều, nhưng tôi cảm thấy vẫn là vì

bọn họ quá lười.

Nếu anh hoàn thành điều phối trong hôm nay, có thể trực tiếp mang hồ sơ đi.”

“Cảm ơn ngài nhắc nhở.”

“Không cần cảm ơn, là việc nên làm.”

Việc này giống như phân phối công việc, người có quan hệ, có thể tự tiến hành

lựa chọn, người không có quan hệ, chỉ có thể tuy theo phân chia.

Karen xách túi công văn, lại trở về quầy lễ tân, đưa danh thiếp cho cô lễ tân dẫn

đường cho mình trước đó:

“Xin hỏi, chỗ này là tầng mấy?”

“Thưa anh, mời anh đến thang máy bên đó, tầng hai mươi tư.”

“Được, cảm ơn.”

Karen đi đến trước thang máy chờ đợi, hiếm khi, cửa thang máy mở ra, bên

trong có một nhân viên thang máy, hỏi số tầng dừng lại của mỗi người.

Cả đoạn đường dừng dừng lên lên, cuối cùng đã đến tầng hai mươi tư.