Phố Ngô Đồng là trung tâm hành chính của thành phố York, phần lớn tổng bộ
ban hành chính của nước Wien đều đặt tại con phố này, khi báo chí nước ngoài
viết báo, cũng thường thích viết thái độ của nước Wien thành thái độ của “phố
Ngô Đồng”.
Trước tiên Alfred tìm được cục cảnh sát, rồi lái vòng qua, dừng xe ở trước một
toà nhà lớn rất có cảm giác lịch sử phía sau.
“Cậu chủ, đến rồi.”
“Ừm.”
Karen nhìn về phía đó qua cửa kính, trước cửa có từng hàng nhân viên bảo vệ
đang tuần tra, việc này cũng không coi là đặc biệt ở phố Ngô Đồng.
Trước khi xuống xe, Karen lại nhìn danh thiếp một cái: Neo Roman.
Chức vị là nhân viên thuộc văn phòng số ba tổ bảy bộ ba ban quản lý đại khu.
“Alfred, tôi cảm thấy phó chủ nhiệm đó…”
“Phó chủ nhiệm có vấn đề?”
“Không, là văn viên bên cạnh ông ta.
Ngay từ đầu tôi không cảm nhận ra, trong lúc ngồi xe đến đây, tôi có hơi định
thần lại.
Vicole đồng ý dùng cái giá mười ngàn phiếu trật tự và giúp tôi thăng chức để
chặn họng tôi, ngoại trừ lo lắng tôi sẽ giống như ông Pavaro trước đây không
ngừng báo cáo khiếu nại lên cấp trên, chắc chắn còn có nguyên nhân khách
quan khác.
Ông ta đã từng dặn dò tôi, nếu có người đến tìm tôi xác minh tình hình, tôi phải
trả lời theo miêu tả tình tiết vụ án trong công hàm mà ông ta đưa cho tôi, nhưng
vị phó chủ nhiệm tên Mion này làm rất qua loa, giống như trên trán dán một tấm
biển ghi chú mình vì nịnh bợ Vicole cho nên mới đặc biệt đến một chuyến.
Hiện tại, các công việc đã xong, phần thưởng cũng đưa rồi, nội dung công lao
mà Vicole lấy trong công hàm cũng đã xác nhận, sự việc giống như đã kết thúc;
Cho nên, điều tra mà Vicole thực sự lo lắng chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi
có hạn này, chỉ có hai người, nếu đã không phải là phó chủ nhiệm đó, thì có lẽ
là nhân viên bên cạnh phó chủ nhiệm đó.
Đúng là rất phù hợp với phong cách làm việc Đòn roi của kỷ luật.”
“Cho nên, khi cậu chủ ngài lấy được chứng nhận thân phận ở đây xong rồi đi
tìm nhân viên đó, cần phải rất cẩn thận.”
“Anh ta không có lý do gì để có hứng thú với tôi, thậm chí anh ta chưa từng gặp
tôi, thận trọng giao tiếp vậy, đưa tôi túi công văn.”
“Cậu chủ, ở đây.”
Alfred đưa một túi công văn cho Karen, bên trong có giấy tờ tư liệu của Karen,
là gia tộc Ellen giúp Karen làm một “thân phận giả”, là người thành phố York
của Wien, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, họ tên là Karen Silva.
Ban đầu gia tộc Ellen chuẩn bị dùng “thân phận” này để giúp Karen tiến vào
giáo hội kỷ luật, Berger còn cố ý gọi điện thoại đến hỏi Karen yêu cầu với họ
tên, lúc ấy Karen đang đi làm ở phòng khám, Bertha tiện tay lấy cho mình cái
họ “Silva”, mình bèn trực tiếp trả lời với gia tộc Ellen lấy cái họ này.
Còn về cái tên “Karen”, bởi vì đó là cái tên rất bình thường và trường hợp trùng
tên cũng rất nhiều, cho nên Karen quyết định giữ lại, dù sao lấy quá nhiều tên
giả thì cũng giống như thiết lập một đống mật mã khác nhau, có lúc không thể
làm người khác mơ hồ, ngược lại còn khiến mình chóng mặt.
Ngoài ra, trong túi công văn còn có thư giới thiệu của “ông Pavaro” cho mình,
đương nhiên, là Karen tự viết cho chính mình.
“Tôi đi vào trước.”
“Cậu chủ, tôi ở đây đợi ngài.”
Karen xuống xe, lên bậc thềm, đi vào tòa nhà.
Không gian bên trong tòa nhà rất lớn, có một quầy lễ tân tư vấn, trong đó có bảy
tám cô gái xinh đẹp mặc đồng phục màu đen đứng ở đó.
Khi Karen đi đến, một cô nhân viên vốn đứng đối diện với Karen bị một người
bên cạnh đẩy ra, cô ta cười chủ động hỏi Karen:
“Xin chào, thưa anh, tôi có thể giúp gì anh?”
Karen biết, đây là đãi ngộ không thể nào được hưởng sau khi đeo mặt nạ ông
Pavaro.
“Xin chào, tôi đến làm giấy chứng minh thân phận.”
“Được, mời anh theo tôi.” Cô nhân viên rất nhiệt tình đi ra, dẫn theo Karen đi
vào một đại sảnh lớn, đến trước một cửa sổ: “Ở đây là được.”
“Cảm ơn.”
“Anh khách khí quá rồi.”
Một người đàn ông trung niên ngồi bên trong cửa sổ, ánh mắt của ông ta vẫn
nhìn chằm chằm cô lễ tân, sau đó rất chiếu lẹ vẫy tay gọi Karen, hỏi:
“Làm giấy chứng nhận về việc gì?”
“Thần bộc.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, cuối cùng nhìn về phía Karen, nói: “Vậy thì
không phải ở chỗ tôi, phải lên tầng hai.”
“Cảm ơn.”
Karen đứng dậy, cô lễ tân cười nói: “Thật xin lỗi, là tôi không hỏi rõ yêu cầu
của anh.”
“Không, là tôi không nói rõ ràng.”
“Anh có thể từ chỗ này đi cầu thang lên tầng hai, tôi không thể lên cùng anh, đại
nhân.”
“Được, cảm ơn.”
Karen xách theo túi công văn lên tầng hai.
Có một tốp nhân viên bảo vệ đứng ở chỗ lối vào tầng hai, nhưng không có ai
kiểm tra Karen, Karen trực tiếp đi qua.
Trong đại sảnh tầng hai, tuy rằng những người mặc vest đi giày da vẫn chiếm
phần lớn, nhưng đã xuất hiện không ít thần quan mặc các loại thần bào.
Ở đây cũng có một quầy lễ tân, cũng có nhân viên lễ tân xinh đẹp đứng ở đó,
nhưng bọn họ đều mặc thần bào màu đen, từ huy chương có thể nhận ra là một
đám thần bộc.