Số 13 Phố Mink

Chương 513: Tang lễ (2)




Xe tang dừng ở nhà tang lễ, phu nhân Lake chờ đợi từ lâu đã lên xe trước một

bước, sau khi dùng vải trắng đắp lên di thể của cô Annie, rồi gọi Pieck và

Dincom đến đón khách..

Cô Annie được đậy vải trắng được đẩy vào trong phòng làm việc của phu nhân

Lake ở hậu viện.

“Các anh ra phía trước bố trí truy điệu đi.”

“Được, phu nhân.”

Pieck và Dincom bị đuổi đi, phu nhân Lake vén vải trắng lên, nhìn trán và nhiều

chỗ trên người cô Annie bị thủng lỗ chỗ, hít sâu một hơi.

“Cần bao lâu?” Karen hỏi.

“Bảo quản di thể rất tốt, chỉ cần lấp lỗ thủng trên trán thì có thể trang điểm rồi,

những chỗ khác trên người có thể dùng quần áo che lên, khi truy điệu, cô ta nằm

bên trong quan tài, từ ngoài nhìn vào có vẻ rất bình thường.”

“Tốt.”

“Bây giờ ông muốn đi đâu?”

“Có lẽ là ở đây đợi thôi.”

“Tôi đã sắp xếp xong sách và những đồ vật khác của ông rồi, đặt trên bàn phòng

ngủ, bây giờ tôi không ngủ ở phòng đó nữa, tôi ngủ ở phòng khách, sau này

phòng đấy là thư phòng của ông.

Đương nhiên, nếu ông muốn sửa chữa trang trí lại cũng được, tôi sẽ sắp xếp.”

“Việc này không vội, tôi về thư phòng trước.”

“Được.”

Karen đi ra khỏi phòng làm việc, tiện tay giúp phu nhân Lake đóng cửa lại, sau

đó anh đi vào thư phòng, cũng chính phòng ngủ.

Chiếc bàn làm việc vốn đặt ở góc phòng, nay được đặt ở vị trí chính giữa nhất,

giường được đẩy sát tường, trở thành giường nghỉ ngơi trong thư phòng, thay

đổi vị trí của hai đồ nội thất, trực tiếp đổi thành thuộc tính của căn phòng này.

Trên bàn làm việc có không ít sách và túi tài liệu, Karen ngồi xuống, bắt đầu lật

xem từng quyền, rất nhanh, anh tìm được mấy cuốn sổ ghi chép công việc của

ông Pavaro, việc này rất quan trọng đối với Karen hiện tại, anh cần kinh nghiệm

làm việc và tìm hiểu thêm về nền tảng giáo hội kỷ luật.

Ông Pavaro là người rất thận trọng, ghi chép công việc của ông ấy được ghi lại

rất chi tiết cẩn thận, bắt đầu từ khi ông ta làm thần bộc đã ghi chép lại, Karen lật

xem từng trang.

Đa số ghi chép bên trong đều được ghi lại bằng hình thức “tự thuật”, cho nên

anh xem mãi xem mãi, liền cho Karen một cảm giác như ông Pavaro đang đứng

trước mặt mình kể lại cho mình trải nghiệm quá khứ của ông ấy.

Không biết từ lúc nào, Karen đắm chìm vào bầu không khí này, ông Pavaro

giống như là một vị sư phụ già, dẫn anh vào cửa, khác nhau ở chỗ, vị sư phụ

này truyền vị trí của ông ấy cho mình trước.

Từ thần bộc, xem đến Thần Khải, rồi đến Thần Mục, cuối cùng đến thẩm phán,

vừa mới qua được một nửa nội dung, sau khi trở thành thẩm phán, tất cả mọi

việc cần phải đối diện và xử lý lập tức trở nên phức tạp hơn.

Đồng thời cũng có nghĩa ông Pavaro làm thẩm phán cũng đúng là đủ lâu rồi,

nhưng vẫn là thẩm phán cấp bảy, hưởng đãi ngộ thấp nhất trong hệ thống thẩm

phán.

Khi lật đến trang tiếp theo, phát hiện trên trang giấy này có một vòng tròn đen,

Karen vốn tưởng rằng nhấn mạnh điều quan trọng gì, nhưng đọc kỹ mới phát

hiện nội dung này và nội dung trên và dưới không có gì đặc biệt.

“Ồ…”

Karen hiểu rồi, chỉ bởi vì khi ông Pavaro viết đến đây, tàn thuốc lá ngậm trong

miệng rơi xuống trang giấy này, để lại dấu vết nhỏ, mình lại ở đây nghi thần

nghi quỷ.

Trên bàn làm việc có bày thuốc lá, bật lửa và gạt tàn, trước đó không có, bởi vì

ông Pavaro trước đây không có đãi ngộ được hút thuốc trong phòng ngủ của vợ

chồng.

Karen rút ra một điếu thuốc, cắn trong miệng, dùng bật lửa châm, sau đó đặt

ngược điếu thuốc lên gạt tàn;

“Châm điếu thuốc cho ông, tiếp tục kể đi.”

Karen tiếp tục lật xem sổ ghi chép, yên lặng ghi nhớ tên của một số người xuất

hiện trong sổ ghi chép.

Kim đồng hồ, không biết điểm đến bốn giờ chiều từ lúc nào.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.”

Phu nhân Lake bưng một cái khay đi vào, đặt một cốc nước đá và một miếng đồ

ăn giống như sandwich đến trước mặt Karen, khác với sandwich là, bên trong

có tương màu đen.

Karen cầm cốc lên, uống một ngụm lớn, nhìn sandwich của nhà Pavaro, cười

nói:

“Tôi không đói.”

“Bên ngoài đã chuẩn bị xong rồi, ông cần ra ngoài xem không?”

“Ồ, vậy sao.”

Karen ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mình lại đã xem sách lâu như vậy.

“Thật xin lỗi, tôi xem sách quên mất thời gian.”

“Vốn dĩ phải là chúng tôi làm xong việc rồi đến thông báo với ông.”

“Ừm.”

Karen vươn vai.

“Cần tôi giúp ông mát xa bả vai không? Trước đây thường mát xa giúp ông,

nhưng bình thường đều là ở sau khi các con gái ngâm Huyết Linh phấn xong.”

“Không cần đâu.”

“Rất xin lỗi, tôi, tôi không kìm được lòng.”

“Người nên xin lỗi là tôi, có lẽ, chúng ta cần một chút thời gian để thích ứng với

cách sống với nhau này.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng xin ông yên tâm, tôi sẽ lập tức thích ứng tốt.”

“Không, phu nhân, bà vẫn làm rất tốt, là tôi không thể hoàn toàn nhập vào vai

diễn của tôi, qua thời gian nữa, tôi sẽ tuyển một người làm mới vào.”

“Vậy sao, thật tốt.”

“Ừm, đến lúc đó bà và anh ta, có lẽ có thể thoải mái giao lưu hơn.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Phu nhân Lake nghe hiểu ý của câu này