Trở lại cửa hàng, Pieck và Dincom giống như ngày hôm qua, một người đang
ngẩn người, một cái đang đọc sách.
Karen cảm thấy, so với hai người làm thuê ở nhà tang lễ này, quả thực Ron phố
Mink đúng là tấm gương kiểu mẫu siêng năng chăm chỉ.
Thấy ông chủ đã trở về, hai người đều đứng lên.
“Tại sao băng đen bên trên vẫn chưa tháo xuống, che mất biển hiệu rồi, còn ở
dưới mặt đất, tại sao không quét dọn sạch sẽ.”
“Vâng, ông chủ, tôi đi tháo ngay.”
“Ông chủ, tôi đi quét dọn ngay.”
Đuổi hai người làm thuê này đi xong, Karen đi vào hậu viện, do dự một lúc, anh
vẫn đi đến cửa phòng ngủ của hai cô con gái, lấy khóa cửa xuống mở cửa, đi
vào trong.
Hai cô gái đang ngồi trên giường chơi dây tạo hình, ngày hôm sau khi ngâm
tắm bột Huyết Linh, tinh thần của hai cô gái tốt lên rất nhiều, các nốt lấm tấm
màu đen trên làn da cũng biến mất không ít, lộ ra làn da hồng hào.
Khi Karen đi vào, hai cái cô gái dừng trò chơi theo bản năng, đều xe dịch vào
trong giường.
Karen đứng ở đó, không tiếp tục đi lên phía trước.
Ngay sau đó, hai cô gái đều nở nụ cười với Karen, hơi nhạt, nhưng không miễn
cưỡng.
Khóe miệng Karen cũng mỉm cười, sau đó quay người đi ra khỏi phòng ngủ,
bên ngoài cửa, Phu nhân Lake đang đứng ở đó.
“Ông… Ông đã về rồi?”
“Ừm.” Karen đáp một tiếng, lập tức hỏi: “Thư phòng ở đâu?”
“Ông… Ông không có thư phòng.”
“Ồ, tôi quên mất.”
“Tôi đến phòng ngủ thu dọn một chút?”
“Ừm, được.”
Phu nhân Lake đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ trên giường, Karen cũng
đi vào, đóng cửa phòng ngủ lại.
“Chuyện trước đây tôi điều tra đã có kết quả rồi, những người âm mưu nhằm
vào tôi đàn áp tôi đều xong đời rồi.”
Phu nhân Lake đang thu dọn đứng quay về phía Karen khẽ run lên, sau đó gật
đầu mạnh, nói: “Thật tốt.”
“Nhưng rất nhiều người nghĩ rằng tôi đã chết, cho nên, công lao của tôi về việc
này đã bị người ta cướp mất rồi.”
Phu nhân Lake nghe thấy câu này lại chấn động, sau đó, bà ấy cố gắng tỏ ra
bình tĩnh nói:
“Người, người bình an thì tốt, những việc khác không quan trọng.”
“Người cướp đoạt công lao của tôi có lẽ sẽ đến tìm tôi ngay, ông ta tưởng rằng
tôi đã chết, nhưng tôi vẫn sống, cho nên bây giờ ông ta muốn mua chuộc tôi, tôi
đã quyết định chấp nhận để ông ta mua chuộc.
Ồ, cấp bậc của ông ta cao hơn tôi.”
Phu nhân Lake quay người, không nhìn Karen, cúi đầu, cắn môi, nói: “Vậy còn
có lợi ích, thật tốt, thật tốt.”
Người đàn ông của bà ấy đã chết, người đàn ông của bà ấy đã chết!
Hiện tại, lại có người muốn cướp đoạt vinh quang thuộc về người đàn ông của
bà ấy!
“Tôi hứa với bà, sau này ông ta sẽ trả giá cho việc này bằng linh hồn của ông ta,
nhưng bây giờ, tôi vẫn chưa có năng lực đó, tôi cần thời gian.”
“Không, không, không.” Phu nhân Lake đi đến trước người Karen, đặt tay lên
lồng ngực của Karen, sau đó lập tức ý thức được đây không phải chồng của
mình, bà ấy lập tức buông ta ra: “Ông tuyệt đối đừng mạo hiểm, không cần mạo
hiểm, thật sự không cần mạo hiểm, không đáng, không đáng đâu.”
“Rất đáng.”
“Không, không đáng!”
Phu nhân Lake đè thấp giọng hai tay nắm chặt gào lên.
“Tôi tin, người bạn mà hôm qua ông nói cũng sẽ không hy vọng ông làm như
vậy, tôi tin người đó bạn đó của ông, tính khí của người bạn đó chắc chắn rất
quật cường, người có thể làm bạn với ông ấy… chắc chắn cũng là người tốt.”
Phu nhân Lake đặt tay vào ngực mình, cuối cùng không kiềm chế được nước
mắt trào xuống:
“Tôi có thể cảm nhận được, thật đấy, tôi có thể cảm nhận được, không cần mạo
hiểm, không cần so đo những việc này, được không? Chẳng phải người bạn đó
của ông đã chết rồi sao, ông ấy đã chết rồi, đừng đi so đo những việc này, thật
đấy, thực sự không cần phải tính toán.
Một người chết như ông ấy, thực sự không cần những điều này, không cần
thiết.”
Karen nhìn Phu nhân Lake bật khóc, nói:
“Đúng vậy, ông ấy đã chết rồi.”
“Ừm, cho nên…” Phu nhân Lake dùng ống tay áo lau nước mắt: “Cho nên, ông
phải an toàn, yên ổn, được chứ, không phải vì hai cô con gái của tôi, cũng
không phải vì tôi, ông… Ông phải bình yên, được không?”
“Ý nghĩa của tang sự là gì?” Karen hỏi.
“Ý nghĩa…”
“Là làm cho người đã khuất xem sao, không, bà nên hiểu, tang sự là làm cho
người sống xem.”
“Người sống…”
“Tôi chỉ đến nói với bà một tiếng, không biết tại sao, dạo này tính tình của tôi
có chút thay đổi, có lẽ là vì gặp phải chuyện vu oan hãm hại ngồi tù, trở nên hơi
nóng tính, cho nên tôi chỉ thông báo với bà.
Thông báo với bà bằng cách thức rất xin lỗi.”
“Vậy… Vậy… Vậy ông làm theo suy nghĩ của ông đi, thực ra, câu này tôi đã
muốn… nói với ông từ lâu trước đó, nhưng vẫn chưa thể nói ra được, đây là
điều tiếc nuối của tôi.
Thực ra, thực ra, thực ra tôi và các con gái vẫn luôn sống rất mỏi dằn vặt, tôi
biết ông vẫn luôn rất dằn vặt, trong lòng tôi biết rõ, nhưng trước đây tôi không
kiểm soát được bản thân, tôi thực sự không kiểm soát được bản thân, tôi rất hối
hận, rất hối hận.”
Phu nhân Lake cúi thấp trán vào vai của Karen, lúc này đây, hai tay bà ấy đặt
trên ngực Karen.
Hai tay của Karen vẫn luôn đặt hai bên sườn, không nhấc lên, anh biết, phu
nhân Lake cần một chỗ dựa, bà ấy cũng cần bộc phát cảm xúc, bây giờ bà ấy coi
mình là ông Pavaro đã ra đi.
“Tôi biết rõ nỗi khổ của ông không ít hơn tôi, nhưng tôi vẫn luôn trách ông
mắng ông, hận ông, vì như vậy, lòng tôi có thể dễ chịu hơn một chút.
Tôi quá ích kỷ, thật đấy, bây giờ tôi thực sự cảm thấy mình rất ích kỷ, tôi rất
muốn nói một tiếng xin lỗi với ông, xin lỗi!
Nếu có cơ hội lần nữa, hoặc là thêm một lần tương tự, tôi chỉ muốn nói, tôi và
hai con gái sống thực sự rất mệt mỏi, có lúc, kết cục xấu nhất, ngược lại là một
cách giải thoát.
Ông… Không, ông, không cần có gánh nặng tâm lý gì.”
Phu nhân Lake đưa tay chạm đến khuôn mặt của Karen.
“Tôi có thể chạm đến, có thể chạm đến, chạm đến đến ông ấy là cam tâm tình
nguyện thừa nhận ông, coi ông là… là bạn tốt, từ khuôn mặt này, tôi có chạm
đến.”
Những lời tương tự như vậy, Lemar của bảo tàng gốm sứ cũng từng nói khi
kiểm tra da mặt.
“Bà hãy sống tiếp thật tốt, cùng với hai con gái, hãy sống tiếp thật tốt, một
người bạn mới mà tôi quen biết gần đây, có lẽ cô ấy có cách giải quyết bệnh
tình của con gái chúng ta.”
“Thật… Thật sao?”
“Ừm, ít nhất, có thể tìm được cách hiệu quả tốt hơn so với bột Huyết Linh, để
bọn họ có thể chịu giày vò ít hơn, thậm chí, còn có thể đi công viên, hoặc là đi
học?”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.”
Phu nhân Lake liên tục nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn người bạn đó của ông.”
“Tôi cần chuẩn bị nghênh đón khách rồi.” Karen nhắc nhở nói.
“Ồ, được, được.” Phu nhân Lake lập tức lau nước mắt.
Là một người phụ nữ mất đi người chồng ân ái, bà ấy không thể khóc lóc đau
khổ một trận trong hội trường tang lễ trước mặt mọi người, cho nên đau thương
chỉ có thể bộc lộ tạm thời, cũng là một điều đáng thương.
Karen đi đến phía sau bàn ngồi xuống.
“Ông muốn uống chút gì, trà hay cà phê?”
“Bà bưng vào cho tôi liệu có hơi không phù hợp không?” Karen cười hỏi.
“A…” Phu nhân Lake cũng không nhịn được muốn cười, vệt nước mắt trên mặt
vẫn còn, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng vẫn kiềm chế được.
“Nước đá đi.”
“Được.”
Phu nhân Lake rất nghiêm túc khom lưng về phía Karen.
Karen lập tức đứng lên;