Hai người mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm Karen với vẻ mặt không thể tin
nổi, bọn họ chỉ là hai thần bộc, được phân đến đây “lo liệu hậu sự”, vốn nghĩ
rằng đây là một việc vặt đơn giản, tuyệt đối không ngờ đối tượng mà bọn họ
phát tiền tuất lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Karen đặt hai tay trước ngực, thành kính nói:
“Ca ngợi Thần Kỷ Luật vĩ đại, ca ngợi Thần Kỷ Luật!”
Hai người mặc áo choàng đen cũng lập tức làm động tức giống như vậy:
“Ca ngợi Thần Kỷ Luật vĩ đại, ca ngợi Thần Kỷ Luật.”
Lễ ca ngợi hoàn thành.
“Ngài… thực sự là đại nhân thẩm phán Pavaro?”
“Đúng vậy.”
“Ngài chưa chết?”
“Tôi bị vu oan hãm hại bỏ tù, lại được cố ý thả ra, truy sát diệt khẩu, thiếu chút
nữa đã chết, nhưng tôi trốn ra, may mắn được Thần Trật Tự che chở.”
“Việc này…”
“Chúng tôi…”
Hai người mặc áo choàng đen quay sang nhìn nhau.
Trực giác nói cho Karen, bên trong còn có chuyện khác.
“Đại nhân thẩm phán Pavaro, chúng tôi cần phải trở về báo cáo với quan tòa
Vicole.”
“Tiền tuất này…”
“Đương nhiên phải sắp xếp lại, sắp xếp lại.”
“Được.” Karen gật đầu, trong lòng hơi thất vọng.
Hai người mặc áo choàng đen lập tức ngồi vào trong xe ra về.
Alfred xuống xe đi tới, nghi ngờ nói: “Cậu chủ, đây là?”
“Đến tặng ông Pavaro tiền tuất và giấy khen, nhưng tôi cảm thấy trong việc này
còn có câu chuyện khác, không đơn thuần như vậy. Quan tòa Vicole sao, tôi có
dự cảm, ông ta sẽ đến tìm tôi ngay lập tức.”
“Cậu chủ, vậy ngài?”
“Chờ gặp ông ta.”
“Cậu chủ, tôi cùng ngài đi vào trong đợi ông ta nhé?”
“Không cần, tôi cảm thấy người phải lo lắng suy nghĩ là ông ta.”
“Cậu chủ, tại sao?”
Karen cúi đầu nhìn dưới chân, nhớ vị trí hiện tại mình đứng chính là chỗ lần
trước Ông Pavaro bị còng tay đưa đi.
“Tôi suy đoán, vị quan tòa tên Vicole này đã cướp đoạt công lao của ông
Pavaro.”
“Nói như vậy…”
“Ông ta có hai lựa chọn, hoặc là, sẽ giết ‘Pavaro’ thêm một lần; hoặc là, sẽ đến
tìm tôi đối khẩu cung, anh cảm thấy, ông ta sẽ chọn lựa giết ông Pavaro lần nữa
không?”
“Chắc là không, bởi vì đám người lựa chọn giết ông Pavaro đã xong đời rồi.”
Karen cúi đầu vừa dùng mũi giày bật hòn đá trên mặt đất, vừa bình tĩnh phân
tích nói:
“Đúng vậy, cho nên ông ta sẽ lựa chọn đến tìm tôi, sẽ lập tức đến trấn an tôi, hy
vọng có thể có được lời xác nhận từ chỗ tôi, đương nhiên, ông ta sẽ trao đổi lợi
ích với tôi về việc này.
Tôi cần phải ấp ủ một chút cảm xúc, chuẩn bị trước, để dễ mặc cả tranh thủ lấy
được lợi ích lớn nhất.
Thực ra đây cũng là việc tốt, dù sao tôi cũng là người đóng giả, phơi bày quá
nhiều điều về chuyện này ngược lại có càng nhiều tai họa ngầm, có người che
trước mặt, thân phận của tôi có thể an toàn hơn rất nhiều, đây là cục diện tốt
nhất, không phải sao?”
Karen ngẩng đầu, cười nói: “Anh lên xe trước đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Alfred quay người, về tới trong xe.
Karen tiếp tục đứng ở đó;
Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng lúc mình xem bút ký của ông Pavaro, lại
hiện lên cảnh tượng Pavaro quỳ gối trước mặt mình, dâng da mặt và hai tay cho
mình.
Một người trước khi chết đã dùng cách quỳ xuống để cầu xin một ân huệ, xin
lỗi vì việc cưỡng bức đạo đức của mình.
Ông lại dám cướp đoạt vinh quang thuộc về ông ấy.
Hai mắt của Karen bắt đầu chớp đỏ bừng, không phải sử dụng thuật pháp, cũng
không phải cơ thể đã xảy ra thay đổi bất thường khác, mà là lửa giận đã tràn đầy
trong lòng.
Đây là lần đầu tiên Karen có sát ý mãnh liệt như vậy, không che lấp, không thu
lại, rất thẳng thắn, cũng rất thuần túy.
Lần trước ở thành phố La Giai, khi điểm danh theo danh sách cùng ông nội,
Karen không phẫn nộ như vậy, bởi vì người chết không phải là nhà Sarah.
Khi ở trong chuồng heo của xưởng lạp xưởng, anh cũng không phẫn nộ như
vậy, bởi vì người trong chuồng heo quả thật rất đáng thương, đối với anh, họ
đều là người xa lạ.
Karen đã từng nói với Pavaro, mình vĩnh viễn cũng không thể trở thành ông ấy.
Bởi vì trước nay Karen không che dấu hai mục tiêu của mình, thậm chí anh có
thể thừa nhận, mình chính là một cái song tiêu.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân vĩ đại, nguyên tắc làm việc của anh là
khiến trong lòng mình được thoải mái.
Đeo mặt nạ Pavaro lên, sau khi nghe tiếng kêu khóc của vợ ông ấy, chứng kiến
hai cô con gái của ông ấy chịu đựng giày vò thể xác vì bị đứt nguồn bột Huyết
Linh, về tâm thái, đương nhiên không giống nhau.
Thân thích và xa lạ đã xuất hiện ngăn cách.
Vicole, ông sẽ chết. Tôi thề với dòng họ Luis.
Nhắm mắt,
Ngẩng đầu,
Hít sâu một hơi,
Màu đỏ trong mắt Karen dần dần biến mất,
Anh vẫy tay với Alfred ngồi ở trong xe, quay người đi vào trong nhà tang lễ.
Alfred ngồi ở trong xe mỉm cười đáp lại cái vẫy tay của cậu chủ nhà mình, đợi
sau khi cậu chủ nhà mình quay người đi vào, anh cũng hít sâu một hơi, rồi từ từ
thở ra.
Sau đó, anh lấy ra từ trong túi áo mình một cuốn sổ nhỏ màu đen nhỏ mỏng như
điện thoại, bên trong cuốn sổ nhỏ màu đen này ghi lại một số câu nói thường
ngày của Karen, bao gồm những lời nói quê mùa.
Rồi rút ra một chiếc bút, dùng miệng cắn nắp bút, viết lên trên:
“Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng cơn lửa giận đến từ thần như vậy.
Hiện tại, tôi đã không nhịn được bắt đầu mặc niệm cho vị quan tòa tên là Vicole
đó, bởi vì ông ta không biết rốt cuộc mình đã chọc tức đến sự tồn tại thế nào!
Không, thực ra ông ta cũng là người may mắn, bởi vì ông ta không biết rốt cuộc
mình đã chọc tức đến sự tồn tại thế nào!”