Một lát sau, Kevin chạy vào, mở giúp radio, sau đó bò về nằm trong ổ chó của
mình, Pall cũng bước vào, nhảy lên giường.
“Cậu chủ, anh Alfred mua điểm tâm về rồi, ngài bây giờ anh dùng luôn không?”
John đứng ở ngoài cửa phòng ngủ hỏi.
“Tôi không đói lắm, sáng mai tôi ngủ dậy ăn.”
“Vâng, cậu chủ.”
Karen đặt tờ báo xuống, đưa tay xoa đầu Pall đang nằm trên bụng của mình.
Pall ngẩng đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có cách gì có thể loại trừ ô nhiễm không?”
“Việc này cần phải xem thực tế ô nhiễm đến mức độ nào, cha của cậu… ô
nhiễm của cha và mẹ của ‘Karen’, ngay cả Dis cũng không có biện pháp.
Nhưng, có lẽ cậu hỏi về hai cô con gái của ông Pavaro phải không, có lẽ là có
biện pháp, ít nhất, có thể hiệu quả tốt hơn so với Huyết Linh phấn.”
“Tốt, chốc nữa tôi đưa cô đến nhà tang lễ của Pavaro xem xem.”
“Cậu muốn tiếp quản nhà tang lễ sao?”
“Ừm.”
“Được rồi, ta lại có thể trở thành mèo của nhà tang lễ rồi.”
“Không thích?”
“Cũng không tệ lắm, phía dưới làm việc tang lễ, ta nằm bò ở trên ban công
thượng phơi nắng, ta luôn cảm thấy trên người mình tỏa ra ánh rực rỡ của nhân
tính, cậu có thể hiểu cảm giác đó?”
“Hiểu, giống như Kevin vẫn ảo tưởng mình không phải là chó mà là một vị Tà
Thần.”
“Gâu gâu gâu!”
Pall tức giận dùng móng vuốt đập lên chăn của Karen, tức giận bừng bừng quay
đầu nằm xuống không thèm để ý tới Karen.
“Cậu chủ.”
Bên ngoài phòng vang lên giọng nói của Alfred.
“Ừm.”
“Mới vừa nhận được điện thoại của Berger, gia tộc Rafael bị giết cả tộc rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Karen lại cầm tờ báo lên, tiếp tục xem.
Hiếm khi, Pall trước đó còn không để ý tới Karen, yên lặng thò đầu ra từ dưới
tờ báo được mở ra, nhìn Karen, không nói lời nào.
Karen nâng tờ báo lên, gạt đầu con mèo che trước tờ báo về chỗ cũ.
Pall lại chui qua, vẫn không nói lời nào.
Karen lại giơ cao tờ báo lên, gạt đầu mèo đi.
Sau đó, trong chăn truyền đến cảm giác cọ sát, đầu của Pall thò ra từ trong chăn,
bò lên lồng ngực của Karen.
Karen cúi đầu nhìn Pall, hỏi:
“Làm gì vậy?”
“Chỉ là muốn nói lời cảm ơn.”
“Nên cảm ơn ông Pavaro và cô Annie.”
Đặt tờ báo xuống
Ánh mắt của Karen nhìn cửa sổ đối diện mình:
“Tốc độ của thần giáo, thật nhanh.”
“Bởi vì đối với giáo hội kỷ luật mà nói, gia tộc Rafael giống như phủi đi lớp bụi
trên vai.”
“Ha.”
Karen cười một tiếng,
“Nhưng chỉ là một lớp bụi mà thôi, lúc trước bọn họ vẫn lười phủi đi.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Karen rời khỏi giường rửa mặt sau đó xuống dưới
tầng, chọn một loại bánh vòng rán dầu trong số điểm tâm mà Alfred mua tối
qua, bỏ vào trong bát, đổ sữa bò vào, rồi thêm nửa thìa đường đỏ, khuấy đều.
Alfred cũng từ phòng ngủ đi ra;
“Anh muốn ăn không?” Karen hỏi.
“Không cần đâu, cậu chủ.”
“Tôi không cẩn thận làm hơi nhiều.”
“Được, thưa cậu chủ.”
Ăn sáng xong, hai người đi xuống tầng ngồi vào trong xe, vừa hay thấy Hilly
đạp xe đạp đi vào tiểu khu, nữ bộc này rất tận tâm với công việc, đến từ sớm, tối
muộn mới về.
Nhưng đó có thể thấy được cô rất thích chiếc xe đạp cũ của mình, không những
lau rất sạch sẽ, bên trên còn buộc dải dây ruy băng màu hồng.
Nhưng phần đệm ngồi của của xe đạp hơi nhỏ, ừm, phần đệm ngồi của xe vốn
không nhỏ, nhưng so với cô, hiển nhiên là rất nhỏ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, sáng sớm có thể nhìn thấy một nữ bộc tràn đầy
dũng khí với công việc lạ thượng và tràn đầy sức sống với cuộc sống, dường
như bản thân mình cũng được truyền cảm giác tích cực.
Khi đi ngang qua xe, Hilly để ý tới người trong xe, lập tức dừng lại xe chạy qua;
Karen hạ cửa kính xe;
“Cậu chủ, anh Alfred, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Chào hỏi xong, Alfred khởi động ô tô.
“Ồ.” Karen sờ chiếc nhẫn, tử quang trên người chợt lóe lên, biến thành hình
dạng của Pavaro: “Đeo mặt nạ vào trước đã, sợ đến lúc xuống xe lại quên mất.”
“Cậu chủ, bữa tối tối nay cần tôi…”
Hilly quay đầu chạy đến hỏi về chuyện bữa tối, nhìn thấy ông Pavaro ngồi ở vị
trí bên cạnh người lái xe.
“… Chuẩn bị trước không, ông Pavaro!”
“Chuẩn bị đi, cô vất vả rồi.”
“Không… Không vất vả.”
Alfred lái xe ra khỏi tiểu khu;
Bởi vì đều ở cộng đồng Cầu Xanh, cho nên khoảng cách rất gần, rất nhanh, xe
đã dừng lên con đường lớn trước cổng nhà tang lễ.
“Cậu chủ, ngài xem bên kia.”
“Tôi thấy rồi.”
Phía trước có một chiếc xe sang màu đen dừng ở đó, hai người mặc áo choàng
đen đi xuống từ trong xe, vừa nhìn bộ trang phục này là biết đây là “thường
phục” của nhân viên giáo hội kỷ luật.
Karen xuống xe, chủ động đi đến.
Đối phương cũng chú ý tới Karen, một người trong đó hỏi:
“Thưa ông, xin hỏi phía trước chính là nhà tang lễ của Pavaro phải không?”
Karen nhìn một cái, phát hiện sau khi việc tang lễ lần trước kết thúc vẫn chưa
tháo vải đen bên trên xuống, cho nên không nhìn thấy biển hiệu trước cửa.
Cũng bởi vì sau khi ông Pavaro xảy ra chuyện, trong lòng người trong nhà
hoang mang, không quan tâm những việc này.
“Đúng vậy, đúng vậy, xin hỏi các ông có chuyện gì?”
Một người mặc áo choàng đen khác nói: “Ông Pavaro, ông chủ của nhà tang lễ
này hy sinh vì chính nghĩa, chúng tôi đại diện cho sở cảnh sát đến tặng ông ấy
bằng khen vào trao tiền tuất.”
“Ồ, vậy sao, đây đúng thật là một thông tin khiến người ta đau lòng.” Karen nói.
“Không, đây là một việc rất vinh quang.” Người mặc áo choàng đen sửa lại nói.
“Đúng vậy.” Karen lập tức sửa lại: “Vô cùng vinh quang, tôi đưa các ông vào
nhé, tôi rất quen thuộc nhà tang lễ này.”
“Ha ha, tốt, ông đúng là một người nhiệt tình, xin hỏi ông tên là gì?” Người mặc
áo choàng đên hỏi thăm mang tính lịch sự cho có lệ.
“Ồ, tôi tên là Pavaro.”