Thực ra Karen biết hai người đứng ở cửa phòng ngủ, nhưng anh vẫn “ca ngợi”
Thần Trật Tự.
Một là do hào hứng, nếu không hoàn thành quá trình này, trong lòng anh sẽ cảm
thấy không được thoải mái;
Hai là vì anh biết rằng Lemar không thích Giáo hội Trật tự, và ông ấy còn giúp
anh làm mặt nạ, hiện tại tạm thời không có gì để báo đáp họ, chi bằng chia một
phần “vật liệu đen”.
Làm như vậy còn có có thể rút ngắn khoảng cách với nhau.
Dù sao thì thứ “vật liệu đen” này cũng không gây hại gì cho Karen, ông nội
thường nói câu này, lúc ông là Thần Khải đều phủ nhận “sự giác ngộ” của Giáo
hội Trật tự, việc người khác giữ kín như bưng, hết sức bình thường như việc hai
ông cháu uống nước ở đây vậy.
Tuy nhiên Karen đã xem nhẹ ảnh hưởng chấn động của “lời hỏi thăm hàng
ngày” của ông và cháu họ với Thần, đối với những người khác.
Đôi mắt của Lemar trợn to, ừm, Karen nghĩ rằng nhãn cầu màu xanh của ông ấy
xem ra rất đáng giá.
Serena rõ ràng ngây thơ hơn rất nhiều, chính là cái kiểu tình cảm đơn thuần, lúc
nãy bị anh trai che miệng không được phép nói cái gì đó, nhưng kết quả người
trước mặt lại to tiếng chửi đổng, thật là…..
Chỉ có thể nói rằng, kiểu cố tình gội đầu và mặc áo sơ mi trắng trước mặt một
cô gái và giả vờ hất tóc mái để thu hút sự chú ý thật sự rất là kém;
Bởi vì khi một cô gái thích bạn, ngay cả khi bạn chửi bậy ở đó, cô ấy cũng sẽ
thấy rằng bạn rất nam tính..
Karen bước đến trước mặt ông Lemar, đặt hai tay trước ngực và cúi đầu cảm ơn.
Ngây ra một lúc sau, Lemar ngay lập tức chào lại bằng cử chỉ gia tộc;
“Tôi nợ ông một ân huệ, sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp.”
“Cậu Karen khách sáo rồi, tôi làm điều này để trả ơn cho cậu vì đã cứu mạng
em gái tôi.”
“Không, rất xin lỗi ông, lúc trước ở cửa hàng tôi thật sự không nên làm như vậy,
nhưng tôi thực sự không muốn phụ lòng chiếc da mặt người bạn đã phó thác
cho tôi, thật ra khi đó tiện tay cứu Selena, trong lòng tôi cũng không nghĩ nhiều
như vậy.
Một em gái nhỏ ngồi bên cạnh ăn khoai tây chiên.là một người lớn bình thường
đều sẽ chọn bảo vệ em ấy.”
“Nhưng, em đã lớn rồi mà.”
Selena có lẽ không muốn bị coi là em gái nhỏ cũng giống như một cậu bé không
muốn cô gái mình thích coi là “anh trai.”
“Em thật dễ thương.” Karen cười với Selena, rồi nhìn Lemar, “Ông có một
người em rất dễ thương.”
“Chà, tôi nghĩ khi tôi làm cơ thể này cho con bé, các đinh vít trên khuỷu tay đã
bị đảo ngược, bây giờ nó cứ xoay ra.”
“Ờm...” Karen.
“Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, làm sao có thể so sánh được với ơn cứu mạng của
cậu với em gái tôi được; hehe, em gái tôi làm gốm không giỏi nhưng trình độ
làm bánh hơi bị đỉnh đấy, cậu Karen có thể để lại địa chỉ và số điện thoại, vài
ngày nữa con bé gửi cho cậu một ít bánh nếm thử.”
“Đúng vậy!” Selena ngay lập tức hùa theo.
“Ok, tôi rất mong được nếm thử.” Karen chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Không ngờ, Lemar lấy ngay từ trong túi ra một bản vẽ thiết kế và một cây bút.
Karen mỉm cười nhận lấy giấy bút, để lại địa chỉ và số điện thoại.
Sau khi đưa nó cho Lemar, Lemar trực tiếp chuyển lại cho em gái mình ngay
trước mặt Karen.
Selena liền gấp cẩn thận và cất vào túi.
Karen cảm thấy “người anh” này thái độ dường như thay đổi rất nhiều, nhưng
có lẽ anh cũng đoán được tại sao, dù sao trong nhà có Pall đã thị phạm qua một
lần rồi.
“À đúng rồi, ông Lemar, ông có biết chỗ mua bột huyết linh ở đâu không?”
“Bột huyết linh? Ở đây tôi có một ít, cậu cần làm gì hả. đợi chút, để tôi đi lấy
cho cậu.”
“Em cũng sẽ đi.” Selena nói.
“Không được đi!!!”
Lemar cảm thấy có hơi nặng lời, lập tức cười với em gái: “Nhà kho bẩn lắm, em
đi pha cốc trà khác cho Karen đi, cậu ấy vừa mới ngủ dậy, chắc hẳn đã khát
rồi.”
Làm sao có thể để con bé đi được, lỡ như nó đem cả cái nhà kho tặng cho người
khác hết thì phải làm sao!
“Ok anh.”
Karen đi theo Selena đến phòng khách ngồi xuống, Selena pha một tách trà và
đưa cho Karen, còn có một ổ bánh mì chà bông.
Uống cùng với trà, Karen ăn hết ổ bánh mì, anh thực sự đói rồi.
“Anh Karen, em đi lấy thêm cho anh.”
Selena vui vẻ lấy ra một cái đĩa lớn khác, Karen lấy một cái khác để ăn, và hỏi:
“Anh muốn mang về một ít, có được không?”
“Tất nhiên rồi, em sẽ giúp anh gói lại.”
Alfred đang đợi bên ngoài xe, chắc là chưa ăn gì.
Lúc này, Lemar đem một "túi bột mì nhỏ" đưa cho Karen.
Karen đứng dậy và đưa hai tay ra nhận lấy.
“Hôm nay, thật sự cảm ơn ông rất nhiều, ông Lemar.”
“Không có gì, tôi cũng rất vui khi được làm bạn với cậu.”
“Vâng, ông là một người bạn tốt.”
“Ngoài ra, trên thị trường thành phố York những năm gần đây, nguồn cung cấp
bột huyết linh luôn dồi dào, nếu mua ở chợ đen thì giá có thể thấp hơn.”
“Bột huyết linh cũng là nguyên liệu mà ông cần cho công việc sao?”
“Ừm, đôi khi tôi cần nó.”
“Vậy thì tôi đề nghị ông Lemar có thể tích trữ nhiều hàng hơn trong mấy ngày
này.”
“Sao vậy, cậu cần số lượng lớn à?”
“Không, tôi nghĩ nguồn cung nguyên liệu có thể giảm, thậm chí sẽ thiếu hụt.”
“Được, tối nay tôi sẽ đến chợ đen đặt hàng, nếu cậu vẫn cần thì tôi có thể đặt
giúp cho.”
“Ok, chiếc nhẫn coi như không tính, nhưng cái này, và món tiếp theo mà ông
mua giúp tôi, hãy đếm kĩ phiếu điểm, đợi đến khi có phiếu điểm trong tay tôi sẽ
trả bù cho ông, đây mới là cách bạn bè chơi với nhau.”
“Tất nhiên, không vấn đề.”
“Vậy tạm biệt, ngày khác lại đến thăm.”
“Bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu.”