Lemar lùi lại hai bước, dang hai tay ra, và một luồng sáng trắng từ trên người
cậu xuất hiện. Hai xoáy đen xuất hiện trong mắt con rối, và luồng sáng trắng bị
hút vào, như thể nó được tích điện.
Ngay lập tức, một tia sáng màu tím chiếu ra từ bụng con búp rối.
Quá trình này kéo dài khoảng mười phút, Lemar đã toát mồ hôi hột rồi.
Cuối cùng, con rối cũng dừng lại. Lemar thở phào nhẹ nhõm, cầm một cốc nước
đường lớn bên cạnh, cho một thìa muối vào, uống hết một hơi.
“Rắc!”
Con búp bê mở miệng, và một ngọc màu tím được phun ra.
“Anh ơi, đã xong chưa, lâu lắm rồi đó.”
Bên ngoài, em gái ngốc lại bắt đầu thúc giục.
Lemar chỉ biết lắc đầu. đi ra mở cửa, em gái chạy vào, nhìn thấy viên trọc tím
trong tay Lemar.
“Đẹp không?” Lemar cười hỏi.
“Đây có phải là một chiếc nhẫn đá quý không? Đúng rồi, anh ấy là đàn ông, vì
vậy anh ấy không hợp với mặt dây chuyền, mà là một chiếc nhẫn.anh ơi, chiếc
nhẫn anh sưu tầm làm từ hộp sọ trăn đông lạnh á, vừa hay có thể để kết hợp.
Hì hì, sau khi đeo chiếc nhẫn này anh ấy chắc chắn sẽ càng toát lên khí chất của
mình”
“Em gái của tôi ơi, em có biết là chiếc nhẫn đó có tác dụng gì và giá trị bao
nhiêu không?”
“Em không quan tâm, hãy dùng nó đi.”
“Haizz....”
“Anh à, đó là ân nhân cứu mạng của em, anh ấy đã cứu mạng em gái anh, anh
còn chần chừ gì nữa!”
“Nếu như sớm biết rằng mạng sống của em quý giá vậy, anh có lẽ sẽ do dự có
đồng ý hay không.”
“Anh!!!”
“Được rồi, được rồi, cho cậu ấy, anh đi khảm nạn.”
Lemar ngồi xuống, đầu tiên lấy chiếc nhẫn từ ngăn kéo ra, sau đó dùng một
dụng cụ để khảm nạm lên chiếc nhẫn bảo thạch màu tím.
Ông cầm nó lên và đặt trước mắt mình, Lemar không khỏi bị cuốn hút:
“Thực sự là một tác phẩm nghệ thuật.”
“Cho em xem, cho em xem với, hì hì”
Selena cầm lấy chiếc nhẫn và mỉm cười, “Sau này anh ấy sẽ luôn đeo chiếc
nhẫn này, và mỗi khi nhìn thấy nó, sẽ nhớ đến em.”
Lemar nhắc nhở: “Phải là nhớ đến anh mới đúng chứ.”
“Em sẽ đem nó cho anh ấy, hehe.”
Selena cầm lấy chiếc nhẫn chạy ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa lại đột nhiên
dừng bước, quay đầu nhìn anh trai:
“Anh, anh có còn nhớ cái đêm chúng ta gặp xảy ra chuyện khi còn nhỏ không?”
“Đột nhiên nhắc lại chuyện này làm gì thế?”
“Tối hôm đó, em dẫn anh đi tìm con chó con tự nhiên bỏ nhà đi.”
“Ừ, nếu tối hôm đó em không cố kéo theo anh đi, chắc đêm đó chúng ta đã chết
giống như bố mẹ rồi.”
“Em luôn cảm thấy rằng con chó con đã biết trước điều gì đó và cố tình bỏ nhà
đi để cho chúng ta tìm nó.”
“Đó là tổ tiên phù hộ.”
“Thực ra, khi đối mặt với anh ấy, trong lòng em có cảm giác tương tự như vậy,
anh, anh có tin không, em không phải đơn thuần cần anh ấy đẹp trai, tất nhiên là
anh ấy đẹp trai thật.”
Lemar thở dài và nói “Hóa ra là như vậy, thế nên, đó là lý do tại sao em mỗi
ngày đều kiên trì đợi cậu ấy, tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ?”
“Đúng vậy, tụi em như vậy đã là người một nhà rồi, không phải sao, thật đáng
tiếc, anh ấy đã có vợ chưa cưới, nhưng có lẽ em có thể thử làm người tình của
anh ấy.”
Lemar che mặt: “Bố mẹ mà biết, sẽ mắng chết em.”
“Phù phù roạt roạt …” Nghe thấy bố mẹ, Selena vui vẻ nói “Đều tại anh, bố mẹ
mà anh tạo ra rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Anh chỉ muốn để em có một gia đình chân thực, anh không muốn em buồn "
“Ừ, bố mẹ anh làm ra thật quá, thật đến nỗi hai con rối cũng vẫn cãi nhau rồi ly
hôn nên em lại có thêm một người bố dượng và mẹ kế nữa.”
“Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của anh.”
“Anh ơi, em đem nó cho anh ấy nhá?”
“Ừm”
Thấy bóng dáng em gái chạy ra. Lemar không thể không nhớ đến mẹ của mình,
không phải người mẹ con rối do ông tạo ra, mà là người mẹ thật, và bà ấy là
một thành viên của gia tộc Ye Kailin bị nguyền rủa.
Giáo hội giỏi nhất trong việc tiên đoán là giáo hội Bích Thần và hệ thống gia
tộc giỏi nhất trong việc bói toán là gia tộc Ye Kailin.
Em gái kế thừa từ huyết thống của gia tộc Ye Kailin của mẹ.
“Aaaa”
Lemar gãi đầu bằng hai tay,
“Ngay cả khi đã cố tự an ủi bản thân thế này, vẫn cảm thấy rất đau lòng!!!”
………
Nhẹ nhàng mở cửa, Selena, người đang định ngắm tư thế ngủ của người trong
lòng một lúc, thì ngạc nhiên khi thấy Karen đã tỉnh, ngồi bên giường mặc áo
khoác.
“Anh tỉnh rồi à?”
“Ừm, xem ra sắp đến giờ, trong lòng có chuyện lo, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Ngủ một giấc, mặc dù thời gian không dài, nhưng cả người đều cảm thấy thoải
mái hơn rất nhiều.
“Mặt nạ đã làm xong rồi.”
“Anh trai cô vất vả rồi, tôi sẽ tới tận nơi cảm ơn anh ấy.”
“Anh thử trước đi, lại đây, lại đây, em có một chiếc gương thử đồ trong phòng
ngủ.”
Selena kéo Karen đi vào phòng ngủ của cô, đứng trước một chiếc gương thử đồ,
và đưa chiếc nhẫn thạch anh tím cho Karen:
"Đeo nó vào."
“Nó là?”
“Là mặt nạ đó, lẽ nào anh nghĩ anh trai em làm mặt nạ, chỉ là một tấm mặt nạ
thôi sao?”
“Không, nhưng tôi không ngờ nó lại tinh xảo đến vậy.”
“Đẹp đúng không, nào, để em giúp anh đeo.”
Serena nhiệt tình giúp Karen đeo nhẫn lên ngón đeo nhẫn bên trái của anh.
“Anh Karen, bây giờ anh hãy truyền một chút sức mạnh tinh thần để kích hoạt
chiếc nhẫn.”
“Được rồi.”
Karen phóng ra một tia sức mạnh tinh thần vào chiếc nhẫn, và ngay lập tức,
chiếc nhẫn phóng ra một luồng sáng màu tím, ngay lập tức lan tỏa và bao phủ
khắp người Karen, rất nhanh sau đó, ánh sáng màu tím tan biến, Karen ngẩng
đầu lên và nhìn mình trong gương.
Đứng trong gương là ông Pavaro, không chỉ có khuôn mặt giống nhau, mà còn
có vóc dáng, khí chất giống hệt nhau, thậm chí cả... đầu vậy mà cũng hói.
Karen vô thức đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh, trong tiềm thức, anh có thể
cảm nhận được cơ thể anh dường như được phủ bởi một lớp "dầu mỡ" mỏng có
chút mát lạnh, nhưng cảm giác khi chạm vào đầu ngón tay lại có vẻ như thật sự
chạm vào ông Pavaro.
Điều này có nghĩa là sự ngụy trang của chiếc mặt nạ này không chỉ ở hình dáng
bên ngoài mà còn là sự tiếp xúc cơ thể với người ngoài, cũng là bộ dạng này!
Quá thần kỳ, thật không thể tin được, quả không hổ danh là một gia tộc có thể
tạo ra hình nộm cho vua của các vị thần trong các câu chuyện thần thoại, đúng
vậy, lũ quỷ ở địa ngục kia sao có thể dễ dàng lừa gạt như vậy?
“Chỉ cần anh kích hoạt chiếc nhẫn một lần nữa, nó có thể trở lại hình dáng ban
đầu, em sẽ gọi anh trai đến và giải thích lại cho anh, anh có thể tiếp tục thử và
làm quen một chút”
Selena bước ra khỏi trong phòng ngủ, và Karen tiếp tục nhìn chằm chằm vào
anh trong gương, chính xác mà nói, chính là nhìn vào ông Pavaro trong gương.
Sau khi có nó rồi, anh có thể gia nhập Giáo hội Trật Tự dưới thân phận
“Pavaro”, và xuất phát điểm là thẩm phán.
Cảm ơn ông Pavaro.
Sau đó, Karen kích hoạt chiếc nhẫn một lần nữa bằng sức mạnh tinh thần, và
ánh tím lại lóe lên, và anh ngay lập tức trở lại hình dáng ban đầu. Khi nhìn vào
gương, hai dáng vẻ chuyển đổi, khiến Karen có cảm giác không thật, thậm chí
thậm chí còn thấy hoảng sợ và tim đập nhanh khi nhìn mình trong gương lúc
vừa mới thức giấc.
Mình, là Pavaro sao?
Mình, lại là Karen à?
Anh vô thức cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong đầu hiện lên một câu:
[Trật tự, là một bộ mặt nạ.]