Số 13 Phố Mink

Chương 498: Mặt nạ của Karen (2)




Để giảm bớt sự ngượng ngùng, ông Lemar chỉ có thể lúng túng nói: “Thuật

pháp và pháp khí ẩn giấu của cậu Karen thật sự rất lợi hại.”

Karen gật đầu thừa nhận: “Khiến ông chê cười rồi.”

“Anh Karen, tôi dẫn anh đi nghỉ ngơi.”

“Người hầu của tôi vẫn đang ở ngoài kia, để tôi đi báo cho anh ấy một tiếng.”

“Được, tôi đợi anh.”

Karen bước ra khỏi cửa hàng đi tới xe, Alfred lập tức xuống xe chủ động đi ra

ngoài:

“Cậu chủ, sao rồi ạ?”

“Mọi chuyện đều thuận lợi, người ta đã đồng ý giúp tôi làm rồi, cô gái mà tôi

cứu từ vụ nổ xe điện lần trước, là em gái chủ tiệm.”

“Ồ….. Alfred cảm khái, “Đây là sự sắp xếp của Thần, à không, là sự sắp xếp

của cậu chủ với chính mình.”

“Người ta mời tôi vào phòng khách nghỉ ngơi một chút, tầm năm tiếng sau có

thể lấy mặt nạ rồi, không tiện từ chối.”

Cái này vốn là hành động lựa chọn rút ngắn mối quan hệ với anh của người ta,

từ chối quả thật không tốt lắm, dù sao cũng chưa cầm được mặt nạ trên tay.

“Cậu chủ đi nghỉ ngơi đi, tôi ngồi ở xe đợi.”

“Ừ.”

Karen lại cúi xuống gần gương chiếu hậu, nhìn vào mắt mình, và nói:

“Thật sự được cho là giống anh.”

“Haha, mắt tôi sao có thể so sánh với ngài được, cậu chủ.”

“Câu này có chút cứng ngắc nha.”

“Là cậu chủ dạy bảo.”

“Hẳn là anh cũng mệt rồi, tôi vào trong ngủ một giấc, anh cũng ở xe nghỉ ngơi

đi.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Karen đi trở lại bảo tàng đồ gốm, Selena nhiệt tình dẫn đường, và Lemar hét lên

từ phía sau: “Để cậu Karen nghỉ ngơi, em đợi một chút rồi đi ra đi.”

“Hứ!”

Tầng một là cửa hàng, còn tầng hai là ở khu sinh hoạt, Selena đưa Karen đi lên

cầu thang, và đồ đạc bên trong không khác gì nhà bình thường.

“Anh ngủ trong phòng này.” Selena chỉ vào một căn phòng và nói.

Karen liếc nhìn tông màu hồng cùng những con búp bê bên trong và lắc đầu.

“Được rồi.” Selena không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Karen đến trước

cửa phòng khách, đồ đạc ở đây đơn giản hơn nhiều, chỉ có một cái giường và

một cái tủ, bình thường chắc không có ai ở.

“Cảm ơn cô, cũng cảm ơn anh trai cô.”

Karen ngồi xuống bên cạnh giường.

“Anh Karen, anh và vợ sắp cưới của anh gặp nhau như thế nào?”

“Được bố mẹ hai bên giới thiệu.”

“Xem mắt nên quen nhau?”

“Ừ”

“Vậy không rung động lòng người như anh với em rồi.”

“Hehe”

“Anh Karen, vợ sắp cưới của anh có xinh không?”

“Rất xinh.”

“Xinh theo kiểu nào, anh có thể miêu tả không?”

“Rất thanh lịch.”

“Anh có thể miêu tả thêm được không?”

Chỉ một từ “thanh lịch” thôi, anh không thể giúp được gì.

“Sau này có cơ hội, sẽ đưa cô ấy đến gặp em, có lẽ hai người có thể trở thành

bạn tốt của nhau.”

“Được thôi.” Selena đi ra ngoài, rót cho Karen một cốc nước và đặt bánh mì bơ

trên tủ “Anh Karen, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, em sẽ ra xem chừng anh trai làm

mặt nạ cho anh.”

“Cảm ơn”

“Không cần khách khí, anh chẳng phải là ân nhân cứu mạng hay sao”

Serena đóng cửa lại.

Karen nằm trên giường;

Trước tiên anh dành năm phút lục lọi đầu óc tìm kiếm thông tin về gia đình

Voss.

Ngay sau đó, anh lại dành mười lăm phút để tưởng tượng về hình bóng Eunice

trong đầu.

Sau đó,

Anh ngủ thiếp đi.

………

Cửa hàng có tầng hầm, dành riêng cho phòng làm việc của Lemar, lúc này

Lemar đang đứng trước một con rối, con rối mặc một bộ đồ nhỏ màu xanh nên

sẽ tạo cho người ta cảm giác hơi đáng sợ khi có ánh sáng lờ mờ.

Lemar vừa nói vừa phân loại nguyên liệu vào các cốc:

“Thằng nhóc này thật là đẹp trai, chả trách Selena lại thích nó, trông nó có kém

gì bạch mã hoàng tử đâu, lại là ân nhân cứu mạng nữa, có cô gái nào không

nguyện cả đời làm trâu làm ngựa chứ?

Con người cậu ấy cũng được đấy, sau khi tiếp xúc nói chuyện cảm thấy khá ổn,

cũng biết chừng mực.

Ừm, điều thú vị nhất là câu ấy không thể nói họ của mình thì coi như cho qua

đi, lúc chính thức chào hỏi, chỉ ca ngợi trật tự, tất cả đều là sự sắp xếp của trật

tự, ta không nghĩ là cậu ấy vô ý quên mất ‘Thần’

Lemar chuẩn bị xong nguyên liệu và nói với con rối trước mặt:

“Há miệng ra.”

Con rối há miệng

Lemar đổ một cốc nguyên liệu vào miệng con rối. Sau khi đổ hết mọi thứ,

Lemar nhìn viên hồng ngọc trong tay mình, đặt nó xuống lần nữa, rồi lấy ra một

viên sapphire lộng lẫy hơn từ chiếc hộp bên cạnh…

Lưỡng lự một lúc,

Lemar lấy ra một viên thạch anh tím ánh lấp lánh khác.

“Thật không nỡ.”

“Anh à, anh còn mất bao lâu nữa?” Từ cửa truyền vào tiếng thúc dục của em gái

ruột.

“Nhanh lên, nhanh lên.”

Lemar lắc đầu và tự cười bản thân: “Sao mình lại có một đứa em gái ngốc như

vậy chứ.”

Cầm viên ngọc màu tím trên tay, Lemar nhìn đi nhìn lại nó:

“Chỉ cái này thôi, lấy ra thì đã bán được 5000 phiếu vực thẳm, thở haizz.. Tuy

nhiên, vì vốn dĩ đã là kinh doanh lấy tiền vậy nên nên không thể keo kiệt được

nữa, việc kinh doanh lấy tiền vốn là tình nghĩa;

Không thể để tiền không kiếm được, tình nghĩa cũng không đậm sâu được.

Hơn nữa, với thân phận này, ước chừng cậu nhóc này sẽ có khả năng leo lên khá

cao. Dùng vật liệu kém đợi sau khi vào đến tầng giữa rồi có thể sẽ không ẩn nấp

được bao nhiêu nữa, nhưng dường như cậu ta rất giỏi về thuật ẩn nấp.

Bỏ đi, bỏ đi, không nghĩ tới nữa, mạng sống của em gái xứng đáng với cái giá

này.”

Cuối cùng Lemar cũng đặt viên thạch anh tím vào miệng con búp rối, sau đó đặt

da mặt của ông Pavaro vào đó.

Con rối ngậm miệng lại.