“Tìm anh à?” Selena có chút tò mò hỏi “Anh đến tìm anh trai em làm gì?”
“Cậu Karen đến tìm anh để mua đồ gốm, nếu hai đứa đã đã quen biết nhau, vậy
anh sẽ đưa cho Karen một món đồ tốt.”
“Tôi đến tìm anh trai cô để nhờ làm một cái mặt nạ.”
“......” Lemar
“Anh à, đây là ân nhân cứu mạng của em.”
Lemar nhíu mày.
“Anh ơi, lẽ nào anh cảm thấy mạng sống của em gái ruột còn không bằng một
cái mặt nạ sao, bình thường một cái mặt nạ bán cũng chỉ có 500 phiếu vực sâu
mà thôi!”
“Vấn đề ở đây không phải là phiếu.” Lemar muốn giải thích.
Karen mở miệng nói: “Không cần phải làm khó anh cô đâu, hơn nữa, tôi không
có phiếu điểm nào trên tay, là do tôi đường đột rồi.”
“Không, không cần phiếu điểm, làm miễn phí cho anh.”
“.....” Lemar
“Anh, anh ấy đã cứu em một mạng, cứu em một mạng đó, nếu như không có
anh ấy, anh đã mất đi cô em gái đáng yêu này rồi!”
“Thật ra, anh luôn phản đối việc bố mẹ đã lớn tuổi vậy rồi vẫn cố sinh thêm
em.”
“A!”
Selena lao vào người Lemar, hai anh em vậy mà lại đánh nhau trước mặt Karen.
Karen chỉ đứng một bên xem, dù sao cũng không tiện can ngăn.
“Được rồi, được rồi, anh làm, anh làm!”
Cuối cùng, người làm anh đã đầu hàng.
Thực ra, lúc em gái bước vào cửa gọi Karen, ông đã đoán ra được Karen là ai
rồi, ông vốn nghĩ Karen là chàng trai lịch thiệp sẽ không làm khó người khác,
nhưng ai mà biết được người trước mặt này, thật sự rất không nể mặt ai.
“Cảm ơn ông Lemar.”
“Lấy tiền sao!” Selena nhìn anh trai cô.
“Không lấy, không lấy.” Lemar giơ tay ra hiệu hoàn toàn nhận thua.
Selena nghiêng đầu nhìn Karen, hỏi: “Anh nói trong tay anh không có phiếu
điểm sao?”
“Ừm.”
“Anh à, anh nghe thấy chưa, ân nhân cứu mạng của em nghèo đến nỗi trên
người không có phiếu điểm nào.”
“.....” Lemar
“Anh, em thấy trong túi áo của anh” Selena móc ra hai tấm phiếu điểm “Chỉ có
200, không đủ.”
“Selena….”
“Góp thêm chút nữa, không thể cho 200 được.”
“Selena….”
“Anh có đưa hay không!”
“Được rồi, được rồi.” Lemar lại móc ra ba tờ, đưa cho em gái.
“Nào, cầm lấy” Selena nắm lấy tay Karen, dúi vào tay 500 phiếu vực sâu.
“Cảm ơn”
Karen nói lời cảm ơn, đặt phiếu điểm trên bàn làm việc.
Lemar thở dài, nói: “Karen, cậu vẫn nên cầm lấy đi, nếu không em gái tôi sẽ có
lý do đến nhà cậu để đưa phiếu điểm rồi.”
“Sao anh lại nhắc anh ấy vậy!”
“Thật ngại quá, tôi cảm thấy xấu hổ khi dùng ân tình để ép buộc ông giúp tôi
làm mặt nạ, làm sao tôi có thể lấy phiếu điểm của ông được nữa.”
“Mong cậu hãy nhận lấy” Lemar đẩy em gái ra, sau đó trang trọng cúi đầu chào
Karen. “Lemar. Ding. Voss, cảm ơn cậu đã bảo vệ em gái tôi.”
Thấy anh trai mình nghiêm túc, Selena cũng học theo anh trai cúi đầu với
Karen: “Selena. Voss, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
Gia tộc Voss?
Karen biết gia tộc này, đã từng thấy trong sổ ghi chép của ông Hoven. Gia tộc
này giỏi nhất là nghệ thuật làm hình nộm, một gia tộc có hệ thống tín ngưỡng
gia tộc.
Đây là một gia tộc lừng lẫy một thời. Có ghi chép về gia tộc Voss trong câu
chuyện thần thoại, mặc dù nó chỉ vỏn vẹn một câu:
Khi Thần Vực Thẳm đến để mở ra thiên đường, vì để tiếp tục ngăn chặn những
con quỷ trong địa ngục và ngăn chúng gây ra hỗn loạn, ông đã gọi Voss đến làm
một hình nộm cho ông và đặt nó xuống địa ngục, cho đến khi Thần Vực Thẳm
mở thành công thiên đường, yêu quái ở địa ngục, đều lầm tưởng rằng Thần Vực
Thẳm luôn ở dưới địa ngục không dám gây sự.
Voss ở đây có lẽ ám chỉ tổ tiên của gia tộc Voss, là người có thể tạo ra những
hình nộm cho Thần!
Chẳng qua là trong cuốn sổ ghi chép của ông Hoven cũng ghi lại rằng Giáo hội
Ánh sáng đã yêu cầu gia đình Voss chế tạo một hình nộm cho Giáo hội, gia tộc
Voss đã từ chối, sau đó bị Giáo hội Ánh sáng truy giết, gia tộc Voss cũng sụp đổ
từ đó.
Bên kia đã báo tự giới thiệu rồi, Karen chỉ có thể dùng cách trong vòng tròn này
để đáp lại, anh đặt tay lên ngực:
“Mọi thứ đến từ sự dẫn dắt của trật tự, ca ngợi trật tự.”
Lemar hơi cau mày, bởi vì Karen đã không nói ra họ của anh.
Serena nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp hỏi:
“Anh họ gì?”
Karen lắc đầu, cười khổ đáp: “Tôi không muốn lừa dối hai người.”
Giáo hội Ánh sáng đã bị hủy diệt rồi, coi như vẫn còn sót lại cũng không thể tìm
thêm rắc rối của gia tộc Voss nữa.
Nhưng Giáo hội Trật tự vẫn còn tồn tại, do mối quan hệ với ông nội, Karen
không thể nói ra họ “Inmerais” ở bên ngoài được.
Lemar mở miệng hỏi: “Karen, cậu kết hôn chưa?”
Selena lập tức nghiêm túc nhìn vào Karen, đợi câu trả lời.
“Vẫn chưa, nhưng tôi có hôn ước rồi, tầm nửa năm nữa tôi sẽ tổ chức hôn lễ,
đến lúc đó tôi chân thành tha thiết mời hai người đến dự nhé.”
Selena có chút mất mát.
Ngược lại, Lemar mỉm cười với Karen, ông rất hài lòng vì Karen có thể thành
thật đến mức này.
“Làm mặt nạ cần có thời gian.”
“Được rồi, cho hỏi sau bao lâu nữa tôi có thể quay lại?”
Đối với việc làm mặt nạ, Karen không thể nào quá lịch sự hay khách khí được,
bởi đây là da mặt do ông Pavaro tự gỡ xuống, anh cần phải chịu trách nhiệm với
nó.
“Năm tiếng.”
“Ok, hả?”
Sao nhanh quá vậy?
“Thế nên cậu Karen có thể đợi ở cửa hàng, tôi làm xong cậu có thể đeo thử một
chút, nếu như hài lòng không có sai sót gì, có thể mang đi luôn.”
“Thật sự cảm ơn ông nhiều.”
“Không cần khách khí, thời gian này cậu Karen có sắp xếp kế hoạch gì?”
“Xe của tôi đậu ở ngoài cửa hàng, tôi có thể ngồi đợi ở xe.”
“Selena, đưa cậu Karen vào phòng khách nghỉ ngơi chút đi, nhìn mắt của Karen,
nếu như không phải lúc cậu bước vào tôi cảm thấy cậu là người thường, lúc cậu
ngước mắt lên, thật sự cho rằng có cái đầu dị ma nào vào cửa hàng nữa.”
“Haha, hả?”
Lemar cười rồi liền ngừng cười, người trước mắt này đều “ca ngợi trật tự rồi”
hơn nữa còn từng dùng thuật pháp cứu em gái ông trên xe điện, làm gì được coi
là người bình thường chứ?
Đây đơn giản là bản thân ông tự mình “giả mù” thẳng thắn nói ra thôi.