Karen chỉ xuống những người đang nằm ở bên dưới:
“Cậu tỏ ra thương tiếc cho những người họ, cậu vì những người đó mà cảm thấy
tức giận.”
“Tôi...”
“Cho nên, từ lúc bắt đầu cậu đã tỏ rõ lập trường của mình, trùng hợp là lập
trường của chúng ta lại giống nhau.”
“Tôi cảm thấy... Rất là kỳ lạ.”
“Không có gì là kỳ lạ cả, tôi đối với cậu không có hứng thú gì cả, mặc dù tôi
nghĩ rằng thánh vật mà những vị thuật pháp đại nhân dùng để hiến tế theo cách
này thì chắc hẳn là rất mạnh, hoặc có thể có những khả năng đáng kinh ngạc
khác, nhưng nếu là để đánh cắp thánh vật, thì tôi sẽ không đến đây.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó quá nguy hiểm, không đáng để tôi liều mạng đến đây đổi lấy thánh
khí.”
“Vậy những người kia thì đáng sao...?”
“Họ cũng không đáng.” Karen lắc đầu, “Nếu tôi không biết về họ, hoặc chỉ
nghe nói qua về họ, thì tôi có thể giả vờ như tôi không biết, hoặc sẽ giả vờ đó là
một tin đồn khó tin, và cố gắng tự mình bỏ qua.”
“Tôi nghe không hiểu lời anh nói.”
“Có một số việc, không phải là có đáng hay không, mà là đã gặp phải thì không
đành lòng bỏ qua.”
“Tôi vẫn rất không thích nói chuyện với anh.” John nhỏ lắc đầu, “nhưng nếu
anh có thể giải thoát cho họ thì tôi rất vui lòng.”
“Những người họ tồn tại là để nuôi dưỡng cậu, phải không?”
“Đúng vậy, tôi đã không thể được sinh ra nếu không có họ.”
Đây là... Đang nuôi linh khí sao?
“Những người giấu tôi ở đây hy vọng dùng những người họ để sinh ra tôi, vun
đắp, đào tạo cho tôi trưởng thành.”
“Rất nhanh thôi cậu sẽ mất đi giá trị dinh dưỡng, cậu không cảm thấy không vui
sao?”
“Anh nhìn đi, họ xem những người đó là ‘Heo trong chuồng’, anh lại xem
những người họ là ‘dinh dưỡng’ sao;
Ở trong mắt tôi, những người họ, một nhóm rồi một nhóm đến, từng nhóm rồi
từng nhóm chết đi, chính là những người đã nuôi nấng tôi.”
“Tôi biết.”
Thật sự không thể ngờ đến, ở nơi này, Thánh khí chi linh được bồi dưỡng bằng
phương thức tàn khốc như thế lại sinh ra một tâm hồn đơn thuần như vậy.
“Đây là lần thứ hai tôi chiếm hữu nó.” John nhỏ nói, “Lần đầu tiên, tôi mới tập
đi, và không ai có thể thấy tôi ngoại trừ một ông già mặc áo choàng màu đỏ
sẫm.
Tôi cảm thấy hơi cô đơn, lúc mới tập đi, thật sự rất cô đơn.
Sau đó, tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy trẻ hơn bây giờ, và tôi rất muốn chơi với
anh ấy, nhưng sau một thời gian, anh ấy đã bị cha anh ấy bắt đi, còn tôi thì
không thể thoát ra khỏi nơi này, chỉ có thể bị tách khỏi anh ấy.”
John nhỏ, chính vì vậy mới bị vấy bẩn.
“Sau đó, phát hiện tôi có thể đi bộ được thì ông lão kia lại lập thêm cho tôi một
tầng phong ấn, đến tận bây giờ, cứ cách mỗi nửa năm thì ông ấy sẽ dựa theo
tình hình lớn lên của tôi mà tiến hành thêm phong ấn mới.”
“Cậu không ghét ông ấy sao?”
“Không có ông ấy thì tôi không thể được sinh ra, cho nên, tôi đã xem ông ấy là
người thân.”
“Ồ.”
John nhỏ chỉ vào chuồng heo bên dưới:
“Đó là một điều ước đẹp.”
“Anh biết không, mỗi lần tôi nói chuyện cùng những người họ ở trong những
giấc mơ, sau khi nói chuyện xong, những người họ sẽ đều cầu xin tôi một ước
nguyện giống hệt nhau.”
“Chuyện gì?”
“Những người họ cầu xin tôi giết họ đi.
Cho nên tôi hy vọng, có một ngày nào đó, anh ấy có thể có kết quả giống như
những người thân của tôi.”
Karen im lặng.
“Rất khó để làm được, đúng không, tôi biết thân phận của anh ta, bởi vì tôi đã
vấy bẩn một số người hầu của các vị thần, tôi đã đọc ký ức của bọn họ, và tôi
cũng nhìn thấy tín ngưỡng của bọn họ, ha ha, tín ngưỡng.
Tín ngưỡng của những người họ, cũng giống như người không có linh hồn ở
dưới kia, là thần trật tự.”
“Không giống nhau.” Karen sửa lại, “vị thần mà bọn họ tín ngưỡng là vị thần
trật tự.”
“Có khác nhau sao?”
“Có.”
“Tôi rất tò mò một chuyện, bởi vì tôi đã đọc được ký ức của bọn họ, cho nên tôi
mới thật sự tò mò, tại sao anh ta đã làm ra những chuyện như vậy mà cũng có
thể có tín ngưỡng, anh ta còn có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?
Tôi nhìn thấy trong ký ức của bọn họ 《 giáo hội trật tự 》 và 《 ánh sáng trật
tự 》, hoàn toàn trái ngược.”
“Nơi đây được gọi là Wien, Wien là một quốc gia.
Các công chức nước này sẽ tuyên thệ tuân theo hiến pháp lúc họ nhận chức,
nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình trạng tham nhũng và biến chất của
một số người trong số họ sau này, và càng ở vị trí cao thì quyền lực càng lớn, có
thể ‘diễn’ một hình ảnh rất trong sạch và ngay thẳng trước cử tri.”
Quan trọng nhất, Karen nhớ lại lần anh nhìn thấy Thần trật tự, Thần trật tự đã
đáp lại các tín đồ của mình bằng cách chiếu ánh sáng sao cho gần như tê liệt.
“Tôi rất thích lời giải thích của anh.” John nhỏ nhìn Karen, “Cho nên tôi cũng
sẽ trả lời anh một câu hỏi.”
“Vẫn là câu hỏi đầu tiên.”
“Anh đã biết tôi là một thánh khí rồi.”
“Cụ thể một chút.”
“Tôi... Là một đồng tiền tệ.”
“Đồng tiền sao? Cậu là nguồn gốc của tội ác sao?”
Trong đầu Karen lúc này hiện lên một hình ảnh: Ngài Pavaro cầm đồng xu và
ứa nước miếng hét lên: “Tiền của tôi... tiền của tôi... tiền của tôi...”
“Bất ngờ thật, anh cũng biết sao.”
“Cậu là đồ bắt chước của đồng tiền tệ Varax sao?”
“Trên lý thuyết mà nói, tôi còn có tám anh em, hoặc có thể gọi là chị em.”
“Cho nên, cậu là đồ thật sao?”
“Tôi cần phải nói cho anh một tin tức xấu.”
“Xin lỗi, tôi đã dùng từ xúc phạm, tôi không nên gọi cậu là đồ thật.”
“Mặc dù tôi cũng không thoải mái với cách gọi này, nhưng điều tôi muốn nói
với các anh lại không phải là vấn đề này.”
“Chuyện gì?”
John nhỏ đứng lên, nhìn về phía cửa, nói:
“Tôi cảm nhận được là ông cụ đang trở lại.”
...
【 Đồng tiền tệ Varax: Vị thần Varax đã ra lệnh cho các tín đồ thu thập nguồn
gốc của tội ác trên thế giới, nấu chảy thành 9 đồng tiền bằng đồng, và niêm
phong chúng vào một quan tài bằng đồng cùng với thi thể của chính mình. 】