Số 13 Phố Mink

Chương 476: Nguồn gốc của tà ác (2)




Khi Karen nhìn thấy cảnh đó, anh lại nhìn về phía John nhỏ và hỏi:

“Cậu là, thánh khí?”

John nhỏ rất nghiêm túc nhìn Karen, bởi vì cậu biết đối phương sẽ không cần

phải tiếp tục giở trò giả ngu với cậu;

“Cho nên, anh thật sự không biết tôi là ai sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh đến đây làm gì!”

Karen chỉ về một đống ở phía sau anh, trả lời: “Tôi đến là để giải quyết chuyện

này?”

“Anh ngay cả tôi cũng không biết là ai, còn bảo đến đây để giải quyết chuyện

gì?”

“Tôi đại khái đoán được một ít, ông thuật pháp đại nhân kia, không phải vì

Huyết linh phấn gì cả, mà là vì ông ấy đang nuôi một thứ ở chỗ này, thứ đồ đó

chính là cậu, khả năng cao nhất có thể cậu là món đồ Thánh khí đó đúng

không?”

Sau khi ông Pavaro tỉnh lại, ông ấy đã nói với anh chuyện đó, khi anh phát hiện

thuật pháp đại nhân cũng đứng ở phía sau anh và ông Pavaro thì anh liền ý thức

được mục đích của câu chuyện kia không chỉ là vì Huyết linh phấn.

“Sau đó thì sao?” John nhỏ hỏi.

“Không có sau đó.” Karen nhún vai một cái, “Tôi không phải là vì cậu mà đến

đây, tôi là vì cứu những người này mới đến.”

“Bọn họ đã không cần anh cứu nữa rồi, những người họ đều đã dùng đến thuốc

cấm, tính mạng của bọn họ đã bước vào vòng đếm ngược, ha ha, sau khi họ bị

ké vào đây thì số phận của bọn họ chỉ có chết bị tra tấn và chết trong đau đớn,

và sau đó bọn họ sẽ bị vắt kiệt sự phẫn uất trong cơ thể của bọn họ như một chất

dinh dưỡng.

Ồ, trong suốt quá trình này, thi thể của bọn họ sẽ chảy ra rất nhiều máu, như

kiểu thân thể của bọn họ sẽ bị lấy đi làm vật liệu.

Cho nên mới nói anh không cần phải cứu những người bọn họ, cứu cũng không

có ý nghĩa.”

“Không, sẽ có ý nghĩa, ít nhất sau này sẽ không còn ai bị đưa vào cả.” Karen

nói.

“Ha ha ha...” John nhỏ cười lên, “Ý anh là, anh cũng giống như ông ta, nhân

phẩm thanh cao sao?”

Karen nhìn John nhỏ, lắc đầu một cái rồi nói:

“Không, tôi không cao quý như Ngài ấy.”

Lúc này, Pall lại vỗ vào cổ chú chó lông vàng một cái, và gọi một tiếng “meo”,

chú chó lông vàng lập tức quay người, đưa Pall xuống.

“Chỗ này có một trận pháp lớn ở vòng ngoài.”

“Chúng tôi biết.”

“Nhưng các người có biết rằng thực sự có một trận pháp tinh vi hơn ở trong đó

không?”

“Cái này thì tôi thật sự không biết.”

“Nếu như không có tôi giúp các anh che đậy trận pháp lúc các anh bước vào thì

những người hầu suốt ngày quan sát cai quản trận pháp đã lập tức báo động

rồi.”

“Vậy thì cảm ơn.” Sau khi nghe xong thì Karen ngay lập tức quay về phía

Alfred đang canh giữ ở cửa hô lớn, “không cần đứng đó canh chừng nữa đâu, có

người giúp chúng ta trông chừng rồi, anh đi làm chuyện của anh đi.”

“Vâng, thưa Ngài.” Sl xoay người rời đi, trước khi đi còn cảnh giác nhìn John

nhỏ, sau đó đi theo hướng mà Kevin và Pall rời đi.

Trên đài cao, chỉ còn lại Karen và John nhỏ.

“Trực giác nói cho tôi biết, các anh không mạnh lắm.” John nhỏ nói, “Mặc dù

không biết vì nguyên nhân gì mà tôi không thể nhìn thấu bên trong của các anh,

nhưng nếu như mấy người các anh thật sự mạnh thì đã không cần phải lén lén

lút lút đi vào như vậy.”

“Cậu nói đúng.” Karen đồng ý với John nhỏ.

John nhỏ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đúng ra mà nói thì là mỗi lần Karen trả

lời cậu như vậy làm cho cậu không biết phải nên nói cái gì tiếp theo.

“Bọn họ đang ở phía dưới làm gì vậy?” Pavaro mở miệng hỏi Karen.

Phía dưới, Kevin đang không ngừng ngửi ngửi mùi vị ở trên mặt đất, Alfred thì

lấy ra từ trong túi tài liệu trận pháp rồi đi theo mèo chó đằng sau để chuẩn bị.

“Không phải lúc trước cậu cứ một mực hỏi tôi tìm được chỗ này thì nên làm gì

sao, đây chính là biện pháp của tôi.”

“Tôi nhìn nhưng vẫn không hiểu.” Pavaro nhìn John nhỏ, sau khi xác nhận là

John nhỏ không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Karen thì mới hỏi, “Vậy

tôi có thể đi xuống xem một chút không?”

“Dĩ nhiên có thể, để tôi đỡ Ngài đi xuống.”

“Không, không, để tôi tự đi từ từ, cậu ở lại với người này... Nói chuyện với

người này đi.”

“Ngài Pavaro.” Karen gọi Ngài Pavaro lại.

“Sao?”

“Ngài có thể xuống nhìn, nhưng không được ngăn cản.”

“Dĩ nhiên, tôi đã chết rồi, một người đã chết thì có thể ngăn cản cái gì, cũng

không có quyền gì đi ngăn cản cả.”

Nói xong, Ngài Pavaro loạng choạng bước xuống bậc cầu thang.

Lúc này đây,

Những người ở trên đài cao, chỉ còn lại hai người là Karen và John nhỏ.

John nhỏ lại giơ tay lên, mở miệng, hét lên tiếng hét chói tai một lần nữa.

“A!!!!!!”

Nhưng lần này lại không phải là tấn công linh hồn cái gì cả, chỉ đơn giản là cậu

muốn hét lên một chút, bộc lộ tâm tình.

Rốt cuộc thì cậu cũng hét xong.

“À, tôi đoán là, chắc là cậu cảm thấy, chúng tôi là vì cậu mà đến đây có phải

không?”

John nhỏ không trả lời.

“Kết quả phát hiện là mục đích của chúng tôi đến đây lại không phải vì cậu, nên

cậu cảm thấy mất mát sao?”

John nhỏ vẫn không hề trả lời.

“Thật xin lỗi, để cho cậu cảm thấy mất mát rồi.”

Karen nhìn về phía John nhỏ rồi gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống bục, quay

lưng lại phía sau, nhìn Kevin và Pall đang bận rộn ở bên dưới.

Lúc này, phía sau Karen có tiếng bước chân;

Ngay sau đó thì có một đôi tay nhỏ bé chạm vào lưng Karen, rồi từ từ hướng lên

phía cổ của Karen.

“Ngồi đi.”

“Tại sao anh lại không sợ tôi?”

“Bởi vì nhìn cậu không có khả năng làm tôi sợ.”

Lúc này người kia thử thể hiện ra năng lực... Ừ, cũng chỉ mạnh hơn so với John

nhỏ được một chút mà thôi.

Cũng giống như tiếng hét chói tai lúc trước đó, chỉ là vừa lúc bắt đầu có chút

không kịp đề phòng, nhưng rất nhanh, chỉ một lúc sau thôi Karen cũng đã thích

ứng được, không có gì là không chịu được.

“Tôi rất không thích nói chuyện cùng anh một chút nào cả, thật sự đó, ta nói

chuyện cùng những người khác sẽ rất vui, nhưng lúc nói chuyện với anh thì nội

tâm tôi sẽ không nhịn được mà tức giận.”

“Nói ra thì cậu có thể không tin tôi, nhưng mà tôi là dựa vào việc nói chuyện

cùng người khác mà kiếm tiền ăn cơm đó.”

Karen vỗ tay xuống chỗ trống phía bên cạnh anh, tỏ ý muốn John nhỏ ngồi

xuống đó.

John nhỏ hơi do dự một chút, nhưng vẫn chọn ngồi xuống bên cạnh Karen.

“Tại sao anh lại không sợ tôi, không, không phải chỉ mình anh, mà còn có

những người kia nữa...” John nhỏ chỉ chỉ xuống những người bên dưới “Bọn

học cũng không sợ tôi.”

“Tôi mới nói nguyên nhân cho cậu đó thôi.”

“Tôi rất không thích cái nguyên nhân đó.”

“Được rồi, đúng thật là bọn tôi không chỉ vì nguyên nhân đó, chủ yếu là tại vì

lúc mà cậu vừa xuất hiện thì đã ngay lập tức mắng Ngài Pavaro, chính là người

đó.”

“Người không có linh hồn đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao tôi mắng người đó thì các anh lại không sợ tôi?”

“Chỉ bởi vì cậu mắng thôi, ừ, quan trọng nhất vẫn chính là những lời cậu mắng

lại vừa vặn cũng đã nói rõ lập trường của cậu.”

“Lập trường của tôi...”