Ngay lúc này, ông Pavaro đã cho mọi người một cảm giác rất “Thiêng”, chẳng
liên quan gì đến “Thần”.
Theo ý kiến của Karen, việc buộc ông Pavaro liên kết với “Thần” trước mặt ông
là tôn cao Thần và làm ô uế ông.
Ngay cả Pall, người đang ngồi trên lưng Kevin, lúc này cũng đang nhìn ông
Pavaro một cách nghiêm túc.
Ông ấy không phải sắp chết, cũng không phải ông ấy đã chết rồi, mà là ông ấy
đã chết qua một lần và sắp biến mất hoàn toàn.
Theo tình hình này, ông ta vẫn tuân thủ những nguyên tắc và tín ngưỡng bên
trong của mình.
Pall bắt đầu hiểu tại sao Karen vẫn tiếp tục dùng kính ngữ “Ngài” với ông
Pavaro sau khi ông “Thức tỉnh”.
Sau khi ông Pavaro nói những lời đó xong, cả người ông trở nên gù hơn rất
nhiều, ánh sáng rực rỡ trong mắt ông cũng trở nên mờ đi một cách rõ ràng. Linh
hồn bên trong cơ thể ông sau khi chống đỡ qua giai đoạn trước đó cũng bắt đầu
suy yếu rõ rệt.
Lúc này, John nhỏ, người đi theo sau cánh tay run lên bần bật, cậu chậm rãi
ngẩng đầu lên, hai mắt trắng dã, tính tình trở nên lạnh lùng:
“Đó là một nghi lễ dối trá kinh tởm đến mức làm người ta buồn nôn, là một lời
tuyên bố hoang đường đến mức phải làm cho mọi người bật cười.”
Mọi người đều quay lại nhìn John nhỏ, kể cả Alfred đang đứng ở cửa trượt quan
sát tình hình bên ngoài.
John nhỏ chỉ vào hướng ông Pavaro,
Vừa chỉ chỉ vào đống “dơ bẩn” phía dưới,
Cười nói:
“Nhìn thấy không, đây chính là phép màu được tạo ra bởi tín ngưỡng tôn giáo
mà mọi người tin tưởng đó, thật là chân thực, chân thực đến mức để lại ấn
tượng sâu sắc.”
Karen nhìn John nhỏ, hỏi:
“Cậu là ai?”
“Tôi là ai ư?” John nhỏ đưa tay chỉ mặt mình, cười nói: “Anh đem người kia
đến, không phải là muốn để cùng tôi nói chuyện sao?”
Karen lắc đầu một cái, nói: “Tôi đem người đó đến, là bởi vì người đó bây giờ
không có nhà để về.”
“Đây là người đầu tiên bị ô nhiễm, hơi thở, thân thể của người đó bây giờ là
thích hợp nhất để chịu đựng ý chí của tôi, nhưng bây giờ anh lại dám nói đây
không phải là sự sắp xếp của anh sao?
Tôi đã xuất hiện trước mặt anh rồi, anh cũng đã gặp được tôi rồi, tôi không hy
vọng chúng ta ở nơi này tranh cãi những lời vô dụng, tự mình giống như người
kia.”
John nhỏ lần nữa chỉ tay về phía ông Pavaro
“Được rồi.” Karen gật đầu, “Đúng là tôi có ý định đưa ông ấy đến đây để nói
chuyện với cậu, vậy bây giờ cậu có thể nói cho chúng tôi biết người tôi sắp xếp
để cho ông ấy nói chuyện với là cậu, vậy cậu là ai được không?”
Khuôn mặt của John nhỏ hiện lên sự thù địch, cậu ta mở hai tay ra, một tiếng
hét lớn phát ra từ cổ họng cậu!
Ngay lập tức, một giọng nói khắc nghiệt đến mức có thể xuyên thấy cả tâm hồn
con người vang đến..
chú chó lông vàng vội vàng che lỗ tai của con chó lại, Pall ở phía sau cũng dơ
tay che tai con mèo;
Nhưng mà con mèo và con chó lại vô cùng bình tĩnh;
Hai con vật này có thể sợ con người ném vào chúng một cái nĩa, nhưng chúng
lại không hề sợ cái gọi là công kích linh hồn này, bởi vì cấp độ linh hồn của
chúng rất là cao.
Ông Pavaro đã không còn linh hồn trong cơ thể từ lâu, và sự tồn tại hiện tại của
ông là tác dụng của sức mạnh tâm linh còn sót lại trong thân xác nên là ông ấy
vẫn đứng đó.
Alfred đang định đi lại phía này cũng cau mày, theo như phân loại của giáo hội
về hệ dị ma, thì anh ta thuộc Tinh Thần hệ dị ma, nên đối với loại tương đối
miễn dịch với kiểu tấn công linh hồn này.
Vì vậy, người duy nhất thực sự cần phải đối mặt và hứng chịu sự tấn công này
là Karen.
Karen cảm thấy đầu óc choáng váng, thế giới quay cuồng, nhưng mà chẳng mấy
chốc anh đã quen với điều đó, vì mặc dù anh không có điều kiện miễn dịch như
Alfred nhưng từ lâu anh đã quen với cảm giác nhức óc như thế này rồi...
Thậm chí anh còn cảm thấy đòn tấn công tinh thần này từ John nhỏ còn không
đau bằng những cơn đau khi anh tập luyện “Chiếc thương trừng phạt” khi còn ở
trang viên Ellen.
Thực tế đã chứng minh rằng không chỉ có lòng bàn tay thường xuyên tập luyện
sẽ bị chai mà cả tinh thần và tâm hồn đều như thế.
John nhỏ thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, vì cậu thấy đòn tấn công của cậu không
hề hạ gục được bất cứ ai đang có mặt ở đây cả, kể cả con mèo và con chó!!!
“Ai cho phép cậu làm loạn!”
Alfred đi đến, Karen lại đưa tay ra hiệu cho Alfred nên dừng tay.
Nhận ra là Alfred đang đứng sau lưng cậu, John nhỏ bỏ tay xuống và dừng đòn
tấn công tinh thần lại.
“Thưa Ngài...”
“Cậu ra ngoài canh đi, cậu ấy không nguy hiểm.”
“Vâng, thưa Ngài.”
Alfred lại đi ra ngoài cửa, để ý tình hình phía bên ngoài.
Karen nhìn John nhỏ, một lần nữa nghiêm túc hỏi:
“Cậu là ai?”
John nhỏ ngẩng đầu lên, miệng giương ra, không ngừng phát ra âm thanh
“ạch...”, theo đó thân thể cậu cũng khẽ lay động.
Trong khoảnh khắc,
John nhỏ cúi đầu xuống,
Nhỏ giọng nói:
“Tôi đã kiểm tra trí nhớ của người kia về anh một lần nữa.”
“Ồ?”
“Trí nhớ của ông ấy nói cho tôi biết, anh đã sớm sắp xếp xong xuôi hết cả rồi.”
“Trẻ con thường có xu hướng một chiều và cực đoan khi nhìn mọi thứ, không
thể xem điều đó là sự thật được. Tôi vẫn thật sự không biết cậu là ai.”
“Tôi vẫn không tin.”
“Gâu!”
Lúc này, chú chó lông vàng sủa lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Pall
đang ngồi trên lưng mình.
Pall tức giận dùng chân đá nhẹ vào đầu con chó ngu ngốc.