Số 13 Phố Mink

Chương 474: Điều lệnh Trật Tự (3)




Pall duỗi ra móng vuốt, vỗ một cái lên đầu chó của Kevin:

"Meo, meo." (ngươi cảm thấy mình bây giờ biểu lộ ra được cảm giác hưởng thụ

đã rất ghê gớm rồi à? Nhìn xem cái gọi là phong cách của người ta kìa.)

"Gâu..."

Kevin rất tủi thân.

Xe hàng một lần nữa khởi động, quay đầu, đi tới cổng nhà máy, ngừng lại, bên

ngoài tựa như là có tiếng nói chuyện phát ra, nhưng rất nhanh, xe hàng lại lần

nữa lăn bánh, không quay đầu, chắc là Alfred khống chế tài xế để thông qua bảo

vệ nhà máy.

"Phòng ngự ở đấy, rất lỏng lẻo." Pavaro nói.

"Bởi vì muốn tìm tới nơi này rất khó." Karen nói, "Phòng ngự thật sự là ở bên

ngoài chứ không phải ở đây."

"Là bởi vì chuyện ngày hôm nay? Ta giống như nhìn thấy ban đêm một cái

phương hướng, ánh đèn sáng lên."

"Ừm." Karen lên tiếng, "Bọn hắn đêm nay, nhân thủ sẽ rất không đủ."

Rafael gia tộc người bị kéo tới, biến thành pháo hôi, tử thương thảm trọng;

Đám người của Trật Tự Thần Giáo kia, cũng đã tập hợp lại bắt đầu truy sát tàn

dư Quang Minh Thần Giáo;

Đêm nay, thật sự là lúc mà phòng ngự của nhà máy này lỏng lẻo nhất.

"Tôi đột nhiên cảm giác được, vội vàng và trực tiếp, thật ra cũng là một chuyện

tốt." Pavaro cười cười, "Bởi vì làm vậy thì cũng không cần phải liên tục suy

nghĩ và cân nhắc, không chỉ có thể vì vậy mà lỡ mất thời cơ, mà sau nhiều lần

lập đi lặp lại cân nhất, cũng rất có thể cũng chẳng nghĩ ra được phương pháp

nào phù hợp."

"Đúng thế."

"Cho nên, điều này cũng là do ông nội cậu dạy sao?"

"Không phải." Karen lắc đầu, "Lúc ở chung với ông nội, tôi có thể tùy ý xúc

động, cũng không cần cân nhắc cái gì cả, bởi vì tôi không lo lắng mình sẽ thất

bại hay trả giá cái gì."

Xe tải nghiêng về phía trước, bắt đầu chạy xuống, chắc là đang lái xuống bãi

đậu xe dưới tầng hầm.

Rốt cục, xe ngừng lại.

Cửa thùng xe bị mở ra,

"Thiếu gia, đến rồi, có thể đi xuống, công nhân của xưởng này cũng vừa tan ca

đêm, có mấy tên trông coi cũng chỉ có tín ngưỡng gia tộc cấp 1."

Karen dìu ngài Pavaro xuống xe, Kevin chở Pall trên lưng nhảy xuống tới.

John thì tiếp tục ngồi xổm ở trên xe, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội.

Cậu ta từng lẻn theo xe của cha mình đi vào cái nhà máy này, sau khi bị cha

mình phát hiện, còn đánh mình một cái bạt tai, đó là lần duy nhất trong ký ức

của cậu bị cha đánh.

Lần này, John bỗng nhiên cảm giác cả người lạnh lẽo, cứ như mình đã rơi vào

trong hầm băng, hô hấp đều trở nên khó khăn.

"Cậu ta không nên tới." Pavaro nói, "Đây là chỗ cậu ta bị ô uế."

"Xem như trả nợ cho cha cậu ta đi, xuống đây!"

John nhìn về phía Karen, sau đó rất khó khăn mà đứng người dậy, rất chật vật

mà bước xuống thùng xe, lúc bước xuống đất, chân còn bước hụt, ngã một phát,

nhưng cậu ta cũng không có kêu đau, mà là hai tay ôm mình, rất là sợ hãi mà né

tránh cái gì đó ở xung quanh;

Cuối cùng, cậu ta theo bản năng mà nhích lại gần Karen, khi cậu ta chạm vào

người Karen, bỗng nhiên trong nghĩ đến một câu, đó là câu mà cậu ta nói với

Karen lúc khám bệnh:

"Những lời này của ngài, đánh nát sự kiêu ngạo của ta. Thì ra, tôi chỉ là con heo

ngu ngốc đang giãy giụa ở hàng rào chuồng heo bày ra thân thể mập mạp của

mình."

Lúc này, cơ thể John không ngừng run rẩy, bên trong miệng lẩm bẩm nói:

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

"Thiếu gia, đi bên này." Alfred dẫn đường, nói thật ra, là có một tên bảo vệ đang

dẫn đường, nhưng tên bảo vệ này bị Alfred khống chế lại.

Phía trước, có một cái cửa kéo rất lớn, Alfred đi lên trước, kéo cửa ra, để lộ

cảnh tượng bên trong.

Bọn người Karen giống như là đang đứng trên một cái đài cao, còn phía dưới,

dưới ánh sáng chói mắt của bóng đèn, là bố cục tương tự trại nuôi heo, chỉ chỉ

là, trong mỗi cái chuồng, không có heo, mà là từng người.

Sắc mặt của họ trắng bệch, thân hình khô gầy, từng cái bị giày vò đến không có

hình người, không có một người nào đang đứng, tất cả đều nằm trên mặt đất, có

lẽ bọn họ bây giờ, ngay cả sức để đứng dậy cũng không có.

Không ít người trong bọn họ cũng nhận ra tiếng động phía trên, cũng đưa ánh

mắt nhìn lên, nhưng trong ánh mắt của họ đều là tuyệt vọng và chết lặng.

Phía dưới, có một thùng thoát nước, bên trong còn có chứa máu tươi.

Đằng sau thùng nước có một cái rảnh giống như mương nước, trong rãnh đều là

chất lỏng màu đen, phía trên nổi lơ lửng rất nhiều thi thể bị ném xuống,

Trong bầu không khí, tràn ngập mùi hôi thối và mốc meo.

Đây là một cảnh tượng rất dễ phá hủy quan niệm của một người, bởi vì ngươi

tận mắt nhìn thấy đồng loại của mình bị nuôi như gia súc.

Karen đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chăm chú lên phía dưới.

Lúc này, cảm xúc của Pavaro đã đạt tới giới hạn;

Ông ta quỳ sát trên mặt đất, từ từ nhắm hai mắt lại, hai nắm tay siết chặt, tức

giận mà gầm nhẹ:

"Bọn chúng làm sao dám làm vậy, bọn chúng đến cùng làm sao dám a, làm sao

dám, bọn chúng thế nhưng là... kẻ đại diện cho Trật Tự a!"

Karen chuẩn bị ngồi xổm xuống an ủi ông ta,

Nhưng lú c này,

Ngài Pavaro khó khăn mà cố đứng dậy, đồng thời nhẹ nhàng đẩy tay Karen ra;

Ông ấy mở mắt,

Lần nữa nhìn xuống phía dưới,

Rất nghiêm túc rất thành kính mà nói:

"Căn cứ theo điều tra, chứng minh được nơi đây dùng phương thức giết người

bình thường để thực hiện hành vi tà ác của giáo hội;