"Vật liệu còn đủ sao?" Karen hỏi.
Alfred lắc đầu, nói: "Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải cần nghĩ cách kiếm một
ít phiếu điểm."
"Tôi và con chó ngu xuẩn cũng cần một vài loại vật liệu."
Pavaro mở miệng nói: "Chò đến sau khi nhận được tiền lương của tôi, có thể
thông qua con đường của Trật Tự Thần Giáo mà mua, có thể phiếu điểm giao
cho người đưa tin đến cửa mỗi tháng ba lần, hắn sẽ hỗ trợ đến đại khu mua sắm
rồi mang về."
Pall: "Tiền lương mỗi tháng của ngài đều không đủ để mua Huyết Linh phấn,
làm sao đủ cho chúng tôi dùng."
Nói xong, Pall biết mình nói sai, lập tức nói:
"Thật xin lỗi, tôi cũng không phải có ý kia."
Pavaro mở miệng nói: "Có đôi khi, tôi cũng sẽ hoài nghi bản thân mình, có phải
hay không đã lựa chọn sai."
"Ngài không sai." Karen nói.
"Nhưng, trong trước mắt tôi, tôi rất khó nhìn ra tôi đã làm đúng chỗ nào."
"Ngài là một người tận tâm với trách nhiệm của mình, làm sao lại sai đâu, về
phần ngài nói ngài không thấy chỗ mà mình làm đúng, là bởi vì không phải ngài
sai, mà là cái giáo hội này sai."
"Tôi dần dần hiểu ra, vì sau cậu nói thân phận của mình không muốn tiếp xúc
với người của Trật Tự Thần Giáo nhất."
"Trật tự là trật tự, giáo hội là giáo hội, chúng ta thờ phụng chính là trật tự."
Karen cũng không có nói ra: Trật tự là trật tự, Thần Trật Tự là Thần Trật Tự;
"Cậu xem xét mọi việc thấu triệt hơn tôi rất nhiều."
"Ngài thì làm được moị việc sâu sắc hơn tôi."
"Tôi đột nhiên cảm giác được có chút vinh hạnh, sau này, cậu có thể sử dụng tên
và thân phận của tôi, a không, không nên nói như vậy, tôi nên thấy vinh hạnh,
tên và thân phận của tôi trở thành một cái mặt nạ, có thể giúp ích cho cậu."
"Gâu!"
Kevin nghe nói như thế, cũng kêu một tiếng, cái đuôi hưng phấn lay động, đồng
thời nhìn về phía sau lưng của mình, ra hiệu Pall đang ngồi trên lưng mình mau
chóng phiên dịch.
"Nó nói nó cũng giống vậy."
"Trận pháp bố trí xong, tôi kiểm tra một chút." Alfred đứng người lên, bắt đầu
niệm chú ngữ của Nguyên Lý thần giáo;
Đây là một trận pháp kiểm tra đơn giản, nó rất cấp thấp, bởi vì tác dụng duy
nhất của nó cũng chỉ là để cảm nhận xung quanh có trận pháp nào khác hay
không, mà nếu trận pháp hơi quá cao cấp thì nó cũng chẳng cảm nhận được.
Thứ đồ màu đen sì đặt giữa đống bột trắng bắt đầu cháy lên hừng hực, rất nhanh
lại dập tắt, bốc lên một chút khói trắng, Alfred bắt đầu quan sát quỹ đạo lơ lửng
của khói trắng, cuối cùng xác nhận nói:
"Thiếu gia, hướng của nhà máy xúc xích kia quả thật có trận pháp."
"Chúng ta làm sao mà đi vào?" Pavaro hỏi, "Trực tiếp xông vào sao?"
"Đúng dịp, ông nội cũng đã dạy tôi việc này."
Sau khi Alfred nghe thấy lời này, không cần dặn dò đã trực tiếp chạy ra ngoài.
Khoảng chừng qua một khắc sau, một chiếc xe chở hàng, chạy d0ến trước mặt
mọi người, tài xế lái xe, ánh mắt đờ đẫn, Alfred thì ngồi cạnh bên tài xế.
"Thiếu gia, ngài Pavaro, mời lên xe, nhà máy rất lớn, đi bộ vào rất mệt mỏi,
ngồi xe thì thuận tiện hơn."
Alfred xuống xe, chủ động đi tới mở đằng sau xe ra, sau khi mở ra, Alfred ngây
ngẩn cả người.
Đây là một cái xe hàng mới chạy ra khỏi nhà máy thì bị “Bắt cóc", nhưng
Alfred cũng chưa kịp kiểm tra.
Karen đỡ lấy ngài Pavaro đi tới, trông thấy từng đống xương trắng chất đống
trong toa xe, chỉ là không phải xương người, mà là xương của gia súc.
"Thiếu gia, ngài ngồi bên cạnh tài xế đi." Alfred đề nghị.
"Không cần phiền như vậy, tôi ngồi ở đây được rồi."
Đợi chút nữa còn phải chạy qua cửa nhà máy, ngồi bên cạnh tài xế cũng không
tiện.
Karen đỡ lấy Pavaro bước vào toa xe, Pavaro ngồi xuống, Karen cũng ngồi
xuống.
Kevin nhảy vào toa xe, trực tiếp nằm xuống, còn hít mũi một cái, giống như
cũng rất hưởng thụ hoàn cảnh này.
John cũng leo lên theo, sau khi leo lên sắc mặc của cậu ta trắng bệch, ngồi xổm
ở một góc ôm đầu gối của mình mà run rẩy.
Pavaro nói, "Cậu có biết nguyên nhân gì đã thúc đẩy tôi điều tra chuyện này
không?"
"Ngài nói."
"Trong những năm này, hầu như mỗi đêm, tôi cũng sẽ đứng trước cửa phòng
ngủ của hai đứa con gái mình một hồi, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc mà chúng
nó kiềm nén, bọn nó bị bệnh tật tra tấn, rất đau khổ, là một người cha, tôi cũng
rất xúc động, thậm chí cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, hi vọng có thể
chuyển ô nhiễm từ trên người bọn chúng lên trên người của tôi.
Sau khi điều tra chuyện này, mỗi đêm lúc ngủ, tiếng khóc bên tai tôi, cũng
không còn của chỉ hai đứa con gái tôi, tôi dường như nghe được rất nhiều cô gái
khác cũng đang gào khóc, bọn họ cũng rất đau khổ, bọn họ cũng rất đáng
thương, đa phần bọn họ đều bằng tuổi với hai đứa con gái của tôi.
Đây vốn là lứa tuổi hoa nở đẹp đẽ, tại sao lại phải chịu sự tàn phá này.
Không điều tra xong chuyện này, tôi không thể ngon giấc."
Karen nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu.
"Cho nên, tôi muốn cảm ơn cậu, lúc đầu tôi cho rằng dù việc điều tra của mình
vẫn không hoàn thành, nhưng cuối cùng có thể vĩnh viễn chợp mắt, không nghĩ
tới, cậu có thể nghe đến lời cầu nguyện trong lòn tôi."
"Có thể nói vài lời trong lòng sao?"
"Đương nhiên, đối với một kẻ chỉ còn thời gian một ngày rưỡi tồn tại, lại có lời
gì trong lòng không thể nói ra đây?"
"Tôi không có cách nào cảm nhận được sự xúc động của ông, có thể là bởi vì tôi
không con cái, cũng có thể là bởi vì, tính cách của cá nhân tôi khá bạc bẽo."
"Nhưng cậu vẫn nhận lấy cuốn bút ký của tôi từ tay Annie, cậu vẫn đưa thi thể
tôi về nhà, Thức Tỉnh tôi, bây giờ, lại dẫn tôi theo đến nơi này.
Cậu cảm thấy nội tâm của cậu bạc bẽo, nhưng cũng không ảnh hưởng đến
những việc mà cậu làm.
Hoặc là, cậu vốn không phải bạc bẽo, mà là bởi vì cậu có một bộ quy tắc tiêu
chuẩn mà cậu nghiêm túc tuân theo.
Người có năng lực hành động, bình thường đều không quá rảnh rỗi mà quan
tâm đến những cảm xúc phong phú của mình, không chỉ vì không có thời gian,
càng cảm thấy, không nhất thiết phải làm thế."
"Tôi là một bác sĩ tâm lý."
"Tôi có nghe nói qua cái nghề nghiệp này, giống như kiếm rất nhiều tiền."
"Cho nên, tôi có cần trả phí tư vấn tâm lý cho ông không?"
"A, đương nhiên, 40 Rael, không mặc cả."
"Ha ha ha."
Karen và Pavaro đều nở nụ cười.