Số 13 Phố Mink

Chương 464: Bắt đầu (3)




Tắm rửa thoải mái xong, Karen mở cửa phòng tắm ra, từ trong ba bộ đồ ngủ

chọn ra một bộ màu xanh đen, sau khi mặc vào, Karen cũng không vội vã

xuống lầu, mà là đứng đối diện tấm gương trên bồn rửa mặt.

Thật ra, lời nhắc nhở của Alfred là chính xác, gặp phải nguy hiểm, nếu là những

người khác, đồng đội nếu bán đứng được thì cứ bán, an toàn của mình là quan

trọng nhất.

Nhưng lần này không có cách, ai bảo ở đây là một người bạn hay đưa tiền cho

mình dùng, một người còn lại thì là cha vợ tương lại của mình;

Còn có một nguyên nhân khác thì có chút khó mà mở miệng, tựa như hung thủ

thích trở về hiện trường vụ án để xem xét vậy, bởi vì chính mình vu oan hãm hại

mới tạo ra cục diện xảy đến tiếp theo, nếu như mình không thể ở một khoảng

cách gần mà tận mắt chứng kiến thì cảm thấy rất tiếc nuối.

Hi vọng tất cả đều thuận lợi đi.

Karen cầm lấy hộp dao cạo râu, mở ra, sau đó đưa mặt mình đến trước mặt

kính, nhìn kỹ một chút, lại dùng tay sờ sờ.

Hình như mình cũng chẳng cần cạo râu bởi vì tuổi của mình còn rất trẻ.

Sau khi rửa mặt một lần nữa dùng khăn nóng lau qua, Karen đi xuống cầu

thang, đi tới lầu một.

Anh ngửi thấy một mùi khá nồng của sốt cà chua, sau đó trông thấy Piaget đang

cầm một khối pizza vừa ăn vừa tùy ý vẽ vời lên mặt bàn ở trước mặt.

Ngài Bede thì dựa vào trên ghế sa lon, trong tay cầm một điếu xì gà, anh mắt

đang lơ đễnh;

Trên bàn trà trong phòng khách, một người nhân viên giao hàng mặc quần áo

màu xanh lá phía trên có in "Cửa hàng Pizza Proko" đang quỳ ở đó, bày từng

món ăn từ trong túi lên bàn;

Không chỉ có pizza, còn có mấy món ăn khác, ân, còn có rượu đỏ.

Coi như lúc mình mới vừa lên lầu hai đi tắm thì Piaget đã gọi điện thoại đặt

món thì cái tốc độ giao hàng này cũng quá nhanh rồi.

Karen nhìn lướt qua đồng hồ treo tường trong phòng khách, thời gian bây giờ là

4 giờ kém mười lăm.

Chỉ là, Karen cũng không nhìn lên người nhân viên giao pizza quá lâu, mà là đi

tới trực tiếp cầm lấy một miếng pizza, cắn một cái, chắc hẳn vừa nướng xong

rồi giao ngày cho nên hương vị rất không tệ.

"Rượu đỏ, mở ra giúp." Karen nói.

"Được rồi, thưa ngài." Nhân viên giao hàng lập tức cầm lấy dụng cụ mở nút

chai rượu.

"Này, đã boa cho người ta chưa?" Karen vừa nhai miếng pizza vừa hỏi Piaget.

"Vị này đã cho rồi, cho rất nhiều, cảm ơn." Nhân viên giao hàng cười nói.

"Boo!"

Bình rượu đỏ bị mở ra;

"Thưa các ngài, ở chỗ này có ly sao?"

"Cứ dùng ly mà ngươi đem đến." Karen lơ đễnh nói.

"Được rồi." Nhân viên giao hàng vừa rót rượu đỏ vào ly vừa tò mò mà hỏi, "Tôi

vốn cho là trong nhà của ngài có hầm rượu."

Piaget vừa tiếp tục vẽ vừa nói: "Tôi vừa chuyển đến, còn chưa kịp đặt mua, bình

thường không có bạn bè đến, một mình tôi cũng không biết uống rượu."

"Đúng vậy, rượu chỉ có lúc uống với bạn bè mới có không khí."

Nhân viên giao hàng rót rượu xong, đứng dậy chủ động bắt đầu thu dọn rác rưởi

trên bàn trà và dưới sàn.

Ngài Bede phun ra một vòng khói, hơi có chút không kiên nhẫn mà nói:

"Tốt tốt, ngươi có thể đi rồi."

"Được rồi, thưa ngài, để tôi đem rác rưởi ra ngoài." Nhân viên giao hàng cầm

lấy túi rác đã dọn xong đi về phía cửa trước, lúc đến trước cửa, hắn ngừng lại,

quay đầu hỏi, "A, đúng, xin hỏi các ngài số nhà 307 là ở bên cạnh sao?"

"Đúng vậy, thế nào?" Karen hỏi.

"Không có gì, thưa ngài, lúc vừa mới đến tôi thấy trên lầu hai nhà bên cạnh có

người đang nhìn ra cửa sổ, kém chút nữa tôi tưởng nhà bên cạnh gọi pizz."

Piaget thò đầu ra từ sau giá vẽ, hô:

"Làm sao có thể, căn biệt thử ở sát vách cũng là nhà tôi, nhưng vẫn luôn để

trống, không có người ở, ngươi bị hoa mắt à?"

"A, vậy thì chắc là tôi nhìn lầm rồi, xin lỗi đã làm cho ngài bối rối." Nhân viên

giao hàng lập tức mở cửa, đi ra ngoài.

Thông qua cửa sổ phòng khách, trông thấy hắn ta đi ra cửa sân.

Piaget duỗi cái lưng lên, đang chuẩn bị nói cái gì, lại trông thấy ngài Bede đặt xì

gà đặt ở trên cái gạt tàn thuốc, đứng người lên, cầm lấy bút vẽ, đi tới trước giá

vẽ, ở cạnh chỗ mà Piaget đang vẽ, bắt đầu vẽ tranh.

"Hương vị của cái pizza này cũng không tệ." Karen nói.

"Ừm, chỉ có điều rượu đỏ hơi tệ một tí." Piaget lắc đầu, "Phải tranh thủ thời

gian bổ sung thêm một cái hầm rượu dưới nhà."

"Này, anh không đi qua sát vách nhìn xem sao, cái tên nhân viên giao hàng nói

lúc nãy nhìn thấy có bóng người trong nhà của anh, coi chừng có ăn trôm vào

nhà đấy." Karen hỏi.

"Cho dù thật sự có ăn trộm, tôi đi qua đó làm cái gì? Ăn trộm chỉ là trộm đồ, tôi

cũng không nguyện ý để mình bị tổn thương, an toàn của tôi thì đáng giá hơn

đống đồ dùng trong nhà rất nhiều."

Lúc nói chuyện, Karen và Piaget đều đang quan sát ngài Bede đang vẽ tranh,

nhưng ngài Bede vẫn luôn chau mày, rất chăm chú mà vẽ tranh.

Nhưng tư thế cầm bút vẽ của ông ta, có chút kỳ quái, đuôi bút lại vểnh lên trên

quá mức.

Ý là, ở trên lầu.

Lúc này,

Trong phòng tắm ở lầu hai, tiểu đội trưởng Thiers của Đòn Roi Kỷ Luật đang

đứng tại trước tấm gương treo trên bồn rửa tay, trong tay đang vuốt vuốt cái dao

cạo râu đã mở ra nhưng chưa từng dùng tới kia.

...

Karen mở miệng nói: "Ông chủ, đêm nay ngài muốn chọn cái nào?"

Piaget sửng sốt một chút, nhưng lập tức tiến vào trạng thái diễn xuất, cười nói:

"Ông ta là rượu nho, cần từ từ thưởng thức, cậu là cocktail, có thể thử món mới

một chút, đi, cậu lên phòng ngủ lầu hai với tôi trước, đêm nay, hai người lần

lượt đến."

Thiers đang đứng trong phòng tắm lầu hai, mặt lộ ra vẻ buồn nôn và khó chịu;

Hắn ta bỏ dao cạo râu trở lại trên bồn rửa tay, lui lại hai bước, thân hình hóa

thành một đám khói đen, bay ra từ chỗ cửa sổ.

Ngài Bede buông bút vẽ xuống, nói: "Hắn ta đi rồi."

Ba người, một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha.

Karen bưng lên ly rượu đỏ trước mặt, nhấp một miếng,

Mỉm cười nói:

"Tiếp theo, chỉ chờ đợi tấm màn lớn kéo ra."