Alfred lại quay về chỗ đậu xe, Karen từ từ nhắm hai mắt lại nghiêng đầu đổi tư
thế nói:
"Đi phố Apple."
"Vâng, thiếu gia."
Alfred vừa khởi động xe vừa nói: "Thiếu gia, Healy nhìn thấy thi thể của bả
Annie."
"A, cô ta chắc bị hù sợ nhỉ."
"Đúng thế."
Karen cũng không tiếp tục hỏi thêm, bởi vì anh biết Healy sẽ không báo cảnh
sát.
Lại ngủ một lát, ô tô đã lái đến phố Apple, dừng trước của nhà Piaget.
Karen duỗi lưng một cái, thời gian ngủ bù ngắt quãng cũng khá đủ, thật ra nếu
làm công việc bình thường, dựa theo độ tuổi này của anh ta một buổi tối không
ngủ cũng bình thường, nhưng việc niệm chú cần tiêu hao tinh thần, cho nên anh
ta nhất định phải chú trọng việc nghỉ ngơi.
"Được rồi, anh trở về đi."
"Thiếu gia, mặc dù địa chỉ ngài để lại là ở sát vách, nhưng ở ngài ở chỗ này, có
khả năng cũng không an toàn."
"Chính là bởi vì biết sẽ không quá an toàn, cho nên tôi mới muốn đến đây."
"Tôi đã hiểu thưa thiếu gia."
Karen xuống xe, đẩy cửa sân không khóa ra mà bước vào, dừng bước lại, nhìn
về phía bệ cửa sổ lầu hai của căn biệt thự sát vách;
Vernon đang đứng ở nơi đó, giống như là một nhà thơ đang nổi hứng sáng tác.
Dùng mu bàn tay che miệng của mình, Karen ngáp một cái, tiếp tục đi hướng
vào trong, dừng lại ở trước cửa chính, còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở ra.
Bởi vì màn cửa của cửa sổ tầng 1 cũng không có đóng nên Piaget và Bede vốn
là đang ngồi ở đó, vừa lúc thấy Karen bước đến.
Mở cửa là Piaget:
"Anh đã đến à."
"Ừm, tới thăm hai người một chút."
Đi vào phòng khách, Karen nhìn thấy một cái giá vẽ to như bảng đen trong lớp
học chỉ Chỉ là tờ giấy phía trên vẫn còn trống, chưa vẽ gì lên.
Ngài Bede vốn đang ngồi trên ghế sô pha cũng đứng người lên, mỉm cười với
Karen.
"Quang Minh thần giáo có tuân thủ theo ước định sao?" Karen hỏi.
Ước định là, hai bên ngoại trừ mình và tiểu thư Bertha có thể bước vào nơi này,
những người khác không chỉ không được phép bước vào, còn không cho phép
"Thăm dò" nơi này.
Bede mở miệng nói: "Không có người đến thăm dò, nếu như có, lúc tôi cầm bút
lên vẽ tranh, sẽ có cảm giác."
"Như vậy cũng tốt."
Karen ngồi xuống ở trên ghế sô pha.
Bích Thần giáo thật ra có rất nhiều năng lực thần kỳ, Chỉ là, nó cũng có một cái
thiếu hụt lớn nhất... đó chính là không biết đánh nhau.
"Muốn uống cà phê sao?" Piaget hỏi.
"A, đương nhiên, bây giờ tôi đang rất cần nó đấy, nhưng đừng bỏ thêm đường."
"Lần trước là có nguyên nhân."
"Ừm, tôi đã biết."
Piaget rót cho Karen một ly cà phê, đã pha sẵn từ trước.
Karen bưng ly cà phê lên, uống một ngụm, nếu so sánh với độ ngọt quá mức,
anh ta càng thích vị đắng chát nguyên bản hơn.
"Hai người đã vẽ ra được cái gì chưa?" Karen hỏi.
"Còn đang ở giai đoạn sắp xếp bố cục cho bức tranh." Bede trả lời.
"Không vội, từ từ sẽ đến." Karen nói, "A, đúng, còn có một việc, tôi dẫn đến
một đám để đốt cái tổ ong sát vách kia, không biết lúc nào sẽ đến, có thể là
hoàng hôn, có thể là đêm khuya."
"Sát vách?" Piaget chỉ về cái hướng kia.
"Ừm, anh có cái gì lo lắng sao?"
"Không có." Piaget rất quả quyết nói.
"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ bận tâm đến cảm nhận của tiểu thư Bertha."
"Người phải luôn luôn tiến tới trước, không thể mãi mãi đắm chìm trong quá
khứ, cũng giống như anh, sau khi rời khỏi tiểu thư Eunice, không phải cũng
sống rất bình thường hay sao?"
"Khục..."
Karen sặc một ngụm cà phê, vô ý nhìn thoáng qua ngài Bede đang ngồi ở đó.
Vẻ mặt của ngài Bede rất bình tĩnh;
Nhìn đến, giữa hai người bọn họ cũng không có trao đổi giao lưu gì thêm, tất cả
đều chỉ dừng lại ở việc sáng tác bức tranh này.
"Đêm nay sẽ có nguy hiểm." Karen nhắc nhở, "Chỉ là, cách mà chúng ta đối phó
với nguy hiểm này rất đơn giản, xem như cái gì cũng không biết, đồng thời,
cũng giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi thậm chí hoài nghi, lúc ong mật đi kiểm tra địa hình, sẽ tới chỗ này dạo một
vòng, cho nên, đến lúc đó nếu ở đây có một người xuất hiện, chúng ta cũng
không nên hoảng hốt.
Piaget vẫn là ông chủ phòng khám tâm lý, ngài Bede là hoạ sĩ, rõ chưa?"
"Ừm." Piaget nhẹ gật đầu, "Tôi không thể nghe ra được sự nguy hiểm từ lời nói
của cậu, trái lại tôi nghe thấy âm thanh của tự do, tôi cùng với ngài Bede, sau
đếm nay sẽ có thể lấy lại được tự do mà không cần bị nuôi nhốt?"
Bede mở miệng nói: "Muốn dùng bật lửa đốt đứt dây trói, thì không thể sợ bị
bỏng."
Karen nhìn một chút ngoài cửa sổ, nói: "Cái tên ngốc kia đang đứng trên lầu hai
sát vách nhìn qua."
Vernon quả thật không có làm trái với quy định, cũng không dùng phương pháp
đặc biệt mà đi thăm dò căn biệt thự này, anh ta cũng chỉ nhìn con mắt mà nhìn.
Karen suy tư một chút, nói: "Như vậy đi, chúng ta có thể chủ động một chút, ở
đây có danh bạ điện thoại không Piaget?"
"Có."
"Anh không có xé trang quảng cáo chứ?"
Trong những cuốn danh bạ điện thoại, đều sẽ có số của ngân hàng, nhà hàng, để
cho khách hàng thuận tiện liên lạc.
"Không có."
"Đợi chút nữa gọi một cái pizza đi, ban đêm có đồ ăn khuya, gọi nhiều một
chút, lúc mở cửa ra ngoài thì cầm theo bút vẽ và giá pha màu giả bộ như mình
bây giờ không rảnh để cầm đồ, để cho nhân viên ở ngoài xách đồ vào trong nhà
giúp."
Piaget cười nói: "Nghe giống như là anh đang mở cửa rào chuồng cừu để cho
đám sói đi vào."
"Còn có vấn đề gì sao?" Karen hỏi.
"Tôi không có vấn đề gì, dù sao tôi ngoại trừ Bích Thần Giáo ra, cũng không
biết gì nhiều về những thứ khác, còn ngài Bede thì sao?"
"Dựa theo tình hình trước mắt mà xem xét thì tôi cũng không có vấn đề gì, đến
cùng thì chiến trường thật sự cũng không phải ở chỗ của chúng ta."
"Tốt, cứ như vậy đi, đúng rồi, Piaget, ở chỗ anh có quần áo ngủ chưa mặc
không?"
"Làm phiền anh lấy giúp tôi một bộ, tôi muốn đi tắm trước một cái."
Hôm qua cả một đêm không ngủ, ban ngày ngủ bù trên xe, trên người có cảm
giác dính dính, cũng không phải rất dễ chịu.
"Anh cứ đi tắm trước, chút nữa tôi để đồ ngủ ở bên ngoài."
"Được."
Karen đứng người lên, gật đầu chào hỏi ngài Bede, sau đó đi đến cầu thang, lên
phòng tắm trên lầu hai.
Trong lúc đang tắm rửa, Piaget gõ gõ cửa phòng tắm, nói: "Đồ ngủ tôi để ở phía
ngoài, tôi cầm ba bộ mới, tự anh chọn."
"Được rồi."
"Dao cạo râu và kem cạo râu tôi cũng để ở đây."
"Cảm ơn."