Số 13 Phố Mink

Chương 462: Bắt đầu (1)




"Lên xe."

"Được rồi."

John ngồi vào ghế cạnh tài xế.

Karen thì mở cửa xe sau ra, ngồi xuống bên người Pavaro.

"Cái tên quản gia kia đâu?" Ngài Pavaro hỏi.

"Chết rồi, bị độc chết."

John đang ngồi đằng trước lập tức tự giải thích cho mình nói:

"Không phải do em, là hắn muốn độc chết em."

"Thức tỉnh hắn ta chưa?" Pavaro hỏi.

"Không có." Karen lắc đầu.

"Không hỏi ra được vị trí?"

"Không cần làm phiền, cậu ta biết." Karen đưa tay chỉ hướng John, "Ngay tại

chỗ mà cậu ta bị ô uế."

"Đi ngay bây giờ sao?" Pavaro hỏi.

"Không, ngày mai hẵng đi.

Đã muốn vào hang rắn, như vậy việc đầu tiên cần làm, đó là dẫn rắn ra ngoài,

tối thiểu nhất, muốn để cho con rắn bị thương, nếu không cho dù chúng ta tìm

được chỗ đó, cũng rất khó có cơ hội làm được gì."

"Cậu muốn dẫn bọn chúng đến chỗ tàn dư của Quang Minh Thần Giáo sao?"

"Tôi đã làm như vậy; người chết không chỉ sẽ biết giữ bí mật, mà lại, lời nói của

người chết, thường thường lại càng dễ để người khác tin tưởng hơn."

Lúc trước Alfred giết người trong xưởng may, lời mà lúc Karen nói với John

trong nhà Tadel, thật ra là để cho tên quản gia đang hấp hối kia nghe được;

Những việc này, thông qua những kẻ được “Thức Tỉnh” trở thành manh mối và

chứng cứ đưa đến tay của đám người trong Trật Tự Thần Giáo kia.

Pavaro cười nói: "Người khác thì là giết người diệt khẩu, còn cậu thì là giết

người đưa khẩu."

Dừng một chút,

Pavaro tiếp tục nói: "Chỉ là, vẫn còn có vẻ hơi quá rõ ràng."

"Đúng thế." Karen nhẹ gật đầu, "Chỉ là, rõ ràng và trực tiếp, cũng không đáng

kể, chỉ cần có thể có tác dụng là tốt."

"Cũng đúng."

"Dư nghiệt của Quang Minh Thần Giáo là cái gai trong mắt toàn bộ giáo hội,

địa vị bây giờ của Trật Tự Thần Giáo đã gần theo kịp Quang Minh thần giáo

trong kỷ nguyên trước, cho nên Trật Tự Thần Giáo cảnh giác và đề phòng đám

tàn dư còn sót lại của Quang Minh Thần Giáo nhất."

"Vâng."

"Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là cái đám tàn dư kia vẫn rất biết đánh nhau,

nếu như chỉ là hai ba con cá nhỏ, cũng chẳng có hiệu quả gì, mặt khác, bọn

chúng không chỉ có thể đánh nhau, hơn nữa còn rất lỗ mãng."

Karen nghĩ đến vị trưởng lão Dok kia, quả thực là một tên nóng nảy ngu xuẩn,

bọn này tàn dư của Quang Minh Thần Giáo này chia thành mấy phe nhưng lại

gượng ép cùng chung một chỗ, bây giờ đã biết có ba phe;

Tiểu thư Bertha là phe thần sứ, trưởng lão Dok là một phe, còn có một phe mở

hội truyền giáo ở tòa cao ốc bên cạnh.

Bọn họ trên danh nghĩa đều nghe lênh của thần sứ, nhưng đều bí mật làm việc

tùy ý theo thói quen và tiết tấu của mình.

Cho dù đám người của Trật Tự Thần Giáo kia cẩn thận đi nữa, trước tiên phái

người đi tìm hiểu tiếp xúc một chút, cũng sẽ bị đám người của trưởng lão Dok

đón tiếp giống như đám người của gia tộc Rafael vậy, trực tiếp sử dụng thủ

đoạn đối phó tàn nhẫn nhất.

"Còn có một điểm nữa đó là, chúng ta đang đứng trên lập trường của chúng ta

mà xem xét, tàn dư của Quang Minh Thần Giáo không có lý do gì để xen vào

việc này, bọn họ nhúng tay vào việc này quả thật làm cho người ta không thể

hiểu được;

Nhưng ở trong mắt của đám người bị giết kia thì không phải như vậy, bởi vì bọn

chúng bỏ qua giai đoạn không thể hiểu được này mà trực tiếp nghĩ là: tàn dư

của Quang Minh Thần Giáo quả nhiên đang điều tra việc này, mà lại tham dự

rất sâu.

Ngài trước đó bản thân là một tên quan thẩm phán, báo cáo lên trên sẽ bị giam

lại, chính ngài cũng bị chèn ép rồi cầm tù thậm chí cuối cùng tiến hành Xử tử

ngài, đó là bởi vì ngài vẫn luôn trong sự khống chế của chúng;

Nhưng đám tàn dư của Quang Minh Thần Giáo kia thì không

Bọn chúng còn phải lo lắng, hoạt động của đám tàn dư kia sẽ đưa tới sự chú ý

của những người khác Trật Tự Thần Giáo, đợi đến lúc hai bên xảy ra xung đột,

việc làm của bọn chúng, rất có thể cũng sẽ bị moi lên, cho nên, bọn chũng sẽ

không chịu ngồi yên.

Đối bọn chúng mà nói, cách làm ổn thỏa và hiệu quả nhất lúc này là mau chóng

đàn áp đám tàn dư kia."

Nghe đến mấy câu này,

Ngài Pavaro có chút muốn cười lại cười không nổi:

"Con đường để một quan thẩm phán như tôi báo cáo lên phía trên vậy mà còn

kém hơn đám tàn dư Quang Minh kia."

"Nghe có vẻ vừa hài hước vừa cay đắng."

"Thiếu gia, chúng ta bây giờ đi chỗ nào?"

"Về nhà trước."

"Được rồi, thiếu gia."

Trên đường về nhà, Karen lần nữa dựa đầu vào cửa sổ xe, tranh thủ thời gian

này ngủ bù.

John thì vẫn luôn ngồi rất thẳng tắp, cũng rất e ngại.

Ngài Pavaro thì quan sát Karen đang ngồi bên cạnh một chút, thỉnh thoảng kiểm

tra lại mặt mình, một hồi nữa lại nhìn ra cửa sổ, lưu ý những phong cảnh sẽ

không còn cơ hội thấy lại kia.

Xe chạy đến dưới chung cư, Karen mở mắt ra một chút, lại nhắm trở lại.

John xuống xe trước, mở ra cửa xe sau, chủ động đỡ ngài Pavaro xuống xe.

"Không cần dìu tôi." Ngài Pavaro nói, "Hai ngày nữa tôi cũng chết rồi."

John giả bộ như nghe không hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên của trẻ con.

Pavaro quay đầu nhìn thoáng qua Karen còn ngồi ở trong xe, cũng không nói

cái gì thêm, mà để John dìu lên lầu; Alfred đi theo phía sau bọn họ.

Cửa phòng đang mở, hầu gái Healy đang dọn dẹp vệ sinh, trên mặt của cô, có

thể thấy rõ ràng nước mắt.

Nhìn xem người đàn ông tàn tật và đứa trẻ lạ lẫm xuất hiện ở trong nhà, Healy

có chút mờ mịt nhìn hướng về phía Alfred đang đứng sau.

"Là khách, sẽ ở trong nhà vài ngày này."

"A, tốt, tôi sẽ tiếp đãi bọn họ." Healy cưỡng ép gạt ra nụ cười.

Alfred hơi nghi ngờ mà nhìn hai mắt của Healy, sau đó cũng đi vào phòng, sau

khi vào nhà thi anh ta mới nhớ đến vì cái gì Healy trở nên thế này.

Bởi vì trong phòng tắm tầng dưới, có thi thể của bà Annie.

Thử nghĩ một chút, một cô hầu gái buổi sáng đi vào nhà chủ, thấy chỉ có một

con mèo và một con chó đang ở nhà, vừa ngâm nga bài hát vừa quét dọn vệ

sinh, sau đó mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy một cái xác phụ nữ có cái lỗ xuyên

qua trán đang nằm trên sàn nhà xung quanh một đống nến đang đốt;

Alfred lui lại mấy bước, đi đến bên cạnh Healy, hỏi:

"Cô không có báo cảnh sát đấy chư?"

"A, không, không có, không có."

"Vậy là tốt rồi."

"Ngài Alfred, cần... Cần tôi hỗ trợ chở …. Ra ngoài không?"

"Cô cứ xem như một người thân bình thường trong nhà vừa qua đời, nhưng bây

giờ không có thời gian xử lý đám tang, hai ngày nữa mọi thứ sẽ ổn."

"Bình thường... Qua đời?"

"Cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi."

"Được rồi, thưa ngài."

Healy hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra;

Theo lý thuyết, cô nên đi báo cảnh sát;

Nhưng theo pháp luật mà nói, cô là dân di cư bất hợp pháp, ngay cả tư cách để

đi vào cục cảnh sát đều không có.