Karen giúp bà Annie dọn dẹp di thể, nhưng đến cùng thì anh cũng không phải là
thím Mary, không có cách nào chỉnh sửa tỉ mỉ được.
Alfred bố trí xong trận pháp trong phòng tắm, đặt bà Annie vào trung tâm, khởi
động trận pháp vận hành, đây là một cái trận pháp rất đơn giản, có thể chăm sóc
sắc đẹp, tất nhiên cũng có thể chống phân huỷ.
Sau khi làm xong, Karen nhìn đồng hồ, bây giờ đã là buổi sáng.
"Thiếu gia, ngài có cần nghỉ ngơi một chút hay không?"
Karen lắc đầu, mắt nhìn về hướng phòng sách, nói: "Vốn có thể nghỉ ngơi một
chút."
Karen thật ra cũng không có loại cảm giác áp lực phải sớm tìm thấy chỗ đó để
giảm bớt nỗi khổ của những cô gái bị giam cầm kia;
Nhưng vấn đề là, thời gian tồn tại của ngài Pavaro bây giờ đang đếm ngược, để
ông ta nán lại trong phòng sách, chờ đợi bọn họ đi nghỉ ngơi, giống như có chút
quá tàn nhẫn.
"Anh còn có thể kiên trì tiếp sao?" Karen hỏi.
"Thiếu gia, xin ngày hãy yên tâm về thể lực của tôi."
"Vậy lát nữa lên xe tôi chợp mắt một chút."
Karen đi lên lầu, đẩy cửa ra đi vào phòng sách, ngài Pavaro đang ngồi ở sau bàn
đọc sách.
"Ngài có muốn cùng chúng tôi tiếp tục đi điều tra sao?" Karen hỏi.
"Tôi muốn đi."
Pavaro trả lời rất trực tiếp, đồng thời ông ta còn xòe bàn tay của mình, trên bàn
tay lúc này có hai ngọn lửa màu đen hiện ra.
"Tôi bây giờ hành động cũng không được thuận tiện lắm, nhưng còn có thể có
một chút tác dụng."
"Được rồi."
"Cảm ơn, a, thật có lỗi, tôi không nên khách khí như vậy."
Pall và Kevin mệt nhọc cả một đêm nên ở nhà nghỉ ngơi, Alfred cõng ngài
Pavaro xuống lầu ngồi vào hàng ghế sau xe, Karen thì ngồi ở vị trí cạnh tài xế.
Ô tô khởi động, tiến về hướng xưởng may của Tadel.
Ở trong xe, ánh mắt của ngài Pavaro vẫn luôn nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Tâm
trạng khác nhau, lúc nhìn ngắm phong cảnh, quả nhiên cũng không giống
nhau."
"Ở chỗ tôi có giấy và bút, nếu như ngài muốn, có thể làm thơ."
"Tôi không có tài năng đó, cũng không muốn thử góp vui, nhà thơ trên thế giới
này, đã sớm quá tải rồi, cũng không cần chen lấn thêm."
"Ha ha."
Cái trán Karen tựa ở trên cửa sổ xe, vừa nghỉ ngơi, vừa suy nghĩ trong lòng.
Ngài Pavaro trông thấy cảnh tượng lúc mình thần khải và thần mục, là bởi vì lúc
mình trải nghiệm thần khải và thân mục đã để lại một loại dấu ấn nào đó, tạo
thành cộng hưởng với tín ngưỡng của ông ta?
Bá tước Recar lúc đó cũng không có trông thấy những thứ này... lần này cũng
không giống với lúc mình trông thấy hình tượng Recar Bá tước ca ngợi Thủy tổ
lúc thức tỉnh hệ thống tín ngưỡng gia tộc.
Cho nên, nguyên nhân là bởi vì mình và ngài Pavaro đều tín ngưỡng Trật Tự
sao?
Karen vô ý thức đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn mi tâm của mình, sau đó mở miệng
hỏi:
"Ngài Pavaro."
"Ừm?"
"Sau khi ngài nhìn thấy những cảnh tượng kia, vì cái gì sẽ còn cảm thấy ta là
một vị "Đại nhân vật"?"
Đối với "Nhân phẩm" của ngài Pavaro, Karen vẫn rất tin tưởng, ông ta có thể
làm được đến mức này, trên cương vị của mình mà hy sinh vì "Chính nghĩa".
"Bởi vì tôi chỉ có thấy được cảnh tượng lúc cậu thần khải và thần mục, tôi tưởng
răng đó là quá khứ và ký ức của cậu, a?"
Lúc nói đến đây, chính ngài Pavaro cũng kinh ngạc, suy nghĩ nhớ lại một chút,
ông mới mở miệng nói:
"Ở trong cảnh tượng kia, tôi nhìn thấy cậu, ta... Tôi thật sự nhìn thấy cậu, cũng
nghe đến lời độc thoại trong nội tâm của cậu, nhưng là, bây giờ khi hồi tưởng
lại đến, hình ảnh của cậu trong lúc đó, thật ra cũng không có mặt... Không, là có
mặt, nhưng tôi không nhớ được mặt của cậu, tôi không cảm thấy mặt của cậu có
cái gì khác biệt, nhưng tôi lại không nhớ ra."
Lái xe Alfred mở miệng hỏi:
"Không phải giống như đúc với mặt của thiếu gia haysao?"
"Đúng là giống nhau như đúc." Pavaro xác định nói, "Nhưng trong cảnh tượng
mà tôi nhìn thấy lúc đó, mặt là tồn tại, nhưng lại là không tồn tại."
"Ha ha ha."
Alfred bỗng nhiên nở nụ cười,
Sau đó một mặt nghiêm nghị, dùng giọng nói khàn khàn của một người dẫn
chương trình mà nói:
"Thần, không thể nhìn thẳng!"
Ngài Pavaro tò mò hỏi Alfred: "Tín ngưỡng của anh chính là?"
"Giáo hội."
"Tôi đương nhiên biết là giáo hội, là Nguyên Lý thần giáo sao?"
"Khụ khụ, quy mô của cái giáo hội mà tôi đang tín ngưỡng vẫn còn hơi nhỏ."
Alfred cũng không muốn nói cái giáo hội của mình cũng chỉ có một mình anh ta
là tín đồ.
Karen ngồi bên cạnh thì đang suy tư về lời mà Pavaro vừa nói, bởi vì cảnh
tượng mà ông ấy nói đến, có thể đối ứng với một cảnh tượng trong đoạn ký ức
của mình, đó chính là lúc mình tịnh hóa, trông thấy Thần Trật Tự bước đến từ
hư vô, mình lúc ấy, cũng không cách nào nhớ được gương mặt của Thần Trật
Tự.
Mình lắng nghe lời cầu nguyện của Pavaro, Pavaro nhìn thấy cảnh tượng trong
"Tư tưởng" của mình;
Đây không phải là có qua có lại, mà là một loại tuần hoàn.
Bởi vì xưởng may ở ngay trong khu dân cư Lam Kiều, cho nên cũng không xa,
Alfred sớm dừng xe lại.
"Thiếu gia?"
"Chuẩn bị đi." Karen nói.
"Được rồi, thiếu gia."
Alfred mở cửa xe ra, lúc anh ta xuống xe, Karen cảm khái nói: "Hôm nay mặt
trời không tệ lắm."
"Đúng vậy, thiếu gia, mặt trời rất tuyệt."
Alfred cười, đi về phía bức tường nhà máy.
Ngài Pavaro ngồi ở phía sau kinh ngạc mà nói: "Trực tiếp như vậy?"
"Ừm."
Alfred sẽ trực tiếp đi vào nhà máy, tìm quản lý để thôi miên rồi tra hỏi, đây là
phương thức đơn giản và cũng có hiệu suất cao nhất, về phần có thể để lại dấu
vết gì khiến cho bọn người kia chú ý hay không thì tất nhiên là có rồi.
Nhưng cũng không cần sợ hãi hay lo lắng, chỉ cần ca ngợi Ánh Sáng;
Bởi vì Ánh Sáng mãi mãi là kẻ thù của bóng đêm!
Karen tin tưởng, đám người của Trưởng lão Dok kia có thể gánh nổi.
"Cậu biết Lemar sao?"
"Ngài vì sao lại hỏi như vậy?"
"Cảm giác thôi." Pavaro nói.
"Có lẽ, có một chút hy vọng là hắn sẽ giúp tôi."
"Thật tốt, về cơ bản đây cũng là một cái kết quả tốt nhất đối với gia đình của
tôi. Cậu cũng là một người rất xem trong gia đình phải không, thiếu gia Karen,
từ trước lúc cậu nhắc đến ông nội của mình, tôi có thể cảm giác được."
"Không chỉ có mỗi ông nội của tôi, chú thím và cô cùng với anh em họ, đều là
những người nhà mà tôi quan tâm nhất, ở thành phố La Giai, ta có một mái nhà
rất ấm áp."
"Tôi cũng vậy, hai đứa con gái của tôi, đều rất hiểu chuyện. Thật ra đều tại tôi,
thật ra đều do tôi, nếu như lúc đó tôi có thể kiểm tra kỹ vài lần, đuổi theo tên dị
ma kia trễ một chút hoặc là trở về nhà sớm một chút, hai đứa con gái của tôi,
cũng sẽ không bị ô uế đến tình trạng này.
Tôi không phải là một người cha đúng mực.
Vợ của tôi, vốn dĩ cũng rất dịu dàng, tính cách bây giờ của cô ấy cũng là bởi vì
do tự tôi tạo ra.
Cảm ơn cậu, Karen, giúp tôi gánh vác trách nhiệm này.
Nếu như việc này có thể thuận lợi hoàn thành, cũng có ý nghĩa rằng tội ác đen
tối của Thiers Luke và vị Thuật pháp quan kia sẽ bị lộ ra ánh sáng, kết cục của
bọn chúng, sẽ rất thê thảm, sẽ phải chịu báo ứng.
Mà tôi vốn đã chết rồi, lại không chết, sẽ rất bình thường, ha ha.
Bởi vì không ai sẽ tin tưởng một kẻ tội ác tày trời nói rằng: Hắn chết, hắn là bị
ta tự tay giết chết!"