Số 13 Phố Mink

Chương 455: Mặt của tôi, cho cậu (1)




Biên độ run rẩy của thi thể Pavaro bắt đầu càng ngày càng rõ ràng, Karen cúi

đầu xuống, nhìn xem những sợi xiềng xích màu đen dưới chân mình đang dần

biến thành màu đỏ.

Một màn này từng xảy ra khi mình thức tỉnh bá tước Recar, Karen cho rằng sau

này chắc chắn sẽ có những màu sắc khác, cũng tương ứng với năng lực khác,

nhưng lần này, xiềng xích sau khi biến thành màu đỏ thì dừng lại, cũng không

có chuyển thành màu sắc khác.

Mình đã từ thần phó tăng cấp lên tới thần mục, nhưng mà màu sắc của xiềng

xích vẫn chưa có gì thay đổi thêm, là bởi vì cảnh giới còn chưa đủ, hay là bởi vì

vấn đề không chỉ liên quan đến cảnh giới của mình?

Lúc này, Karen cảm thấy năng lượng linh tính trên cơ thể Pavaro bắt đầu hội tụ

lại, giống như là một ấm nước, bắt đầu không ngừng có bọt khí đang bốc lên,

sắp nấu sôi.

Trong ánh mắt của Karen, xuất hiện một cảnh mờ ảo, cảnh tượng này khác biệt

với khung cảnh trong phòng tắm;

Từ từ, Karen nhắm nghiền hai mắt lại.

Sau khi nhắm mắt thì cảnh tượng kia trong nháy mắt trở nên càng thêm rõ ràng.

Mà sau khi Karen nhắm mắt lại, anh ta đứng trong phòng tắm, trong mắt của

Pall, Kevin và Alfred đang đứng ở cửa ra vào đều nhìn thấy khí chất cả người

của Karen đều đang thay đổi.

Khí chất thay đổi cũng có thể giải thích được, bởi vì một vài tín đồ có lòng

thành kính và những diễn viên có trình độ diễn xuất cao cũng có thể làm được.

Nhưng là lần này, Karen không chỉ có sự thay đổi về khí chất, dáng vẻ trên

người của anh, cũng xuất hiện thay đổi.

Anh ta đứng ở nơi đó, cơ thể thả lỏng nhẹ nhàng, nâng hai tay lên, thân thể động

đậy nhẹ, giống như là đang lắng nghe âm nhạc, lại giống như là chỉ huy của một

dàn hợp xướng.

Đây là tình huống chưa từng xuất hiện trước đây.

Alfred ngồi xổm xuống, để cho mình cố gắng "hòa đồng" hơn với Pall và

Kevin.

Anh ta nhỏ giọng hỏi:

"Thiếu gia đang làm cái gì vậy?"

Pall suy đoán nói:

"Đang nghe nhạc?"

Alfred nghi ngờ nói: "Nhưng tôi không nghe được âm thanh gì a."

Lập tức, Alfred và Pall, cùng nhau nhìn về phía Kevin đang nằm trên khăn tắm.

Trong ba người, cho dù là Pall cũng không thể không thừa nhận, con chó ngu

xuẩn này trải đời nhiều nhất, dù sao cũng là một tên Tà Thần.

Alfred cầm lấy khăn tắm, chủ động giúp Kevin lau.

Kevin lại nhìn Karen trong phòng tắm một chút,

Nói:

"Uông ~ uông ~ uông ~ uông ~ uông ~ uông ~ "

Alfred lập tức nhìn về phía Pall, tham khảo từ kinh nghiệm ở chung nhà bấy lâu

nay, Kevin lần này nói không ít.

Pall phiên dịch nói:

"Đang lắng nghe tiếng ca, nhưng trên thế giới này cũng không phải ca từ và giai

điệu mới gọi là bài hát, cũng không chỉ có những người sử dụng nhạc cụ mới có

thể tạo ra những âm thanh dễ nghe;

Thậm chí, không chỉ là âm thanh của tự nhiên, âm thanh gió thổi qua thung

lũng, âm thanh mưa rơi trên mặt đường;

Karen bây giờ đang lắng nghe tiếng ca, so với tất cả những thứ kể trên đều cao

cấp hơn đó chính là lời Cầu nguyện."

"Thì ra là như thế này."

Alfred sau khi nghe xong thì bỗng tỉnh ngộ, nhưng cũng không cảm thấy giật

mình chút nào, thiếu gia lắng nghe lời cầu nguyện, đây không phải một chuyện

rất bình thường hay sao?

Pall quay đầu nhìn về phía Kevin, hỏi: "Là trời sinh sao?"

Nếu như là trời sinh, vậy thì mang ý nghĩa Karen là một đấng vĩ đại nào đó từng

tồn tại, sự việc như thế này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, cũng

được ghi chép lại không ít, các đại giáo hội chính thống cũng từng đã đón

“Thần” giáng thế.

Những thượng thần vốn dĩ cao cao tại thương kia, bởi vì bản thân họ cần hoặc

do những nguyên nhân khác, không thể không lựa chọn trùng sinh ở nhân gian,

trước khi trùng sinh, bọn họ sẽ thông qua "Thần dụ" hoặc là sự phản ứng của

Thần Khí trong giáo hội để "Thông báo".

Trên cơ bản, trước khi được sinh ra, trong phòng sinh trừ cha mẹ của mình, đã

đứng đầy một đám trưởng lão cấp cao của thần giáo ở đó.

Đứa trẻ vừa chào đời sẽ ngay lập tức bị bế đi, gia đình sinh ra họ vẫn được đền

bù rất lớn, bất luận là trên mặt thế tục hay không phải ở thế tục;

Cùng với tập tục xã hội đã có trước đây, đây là một việc rất vinh quang, cho nên

trong những câu chuyện xưa này, căn bản cũng sẽ không bắt gặp cảm xúc đau

đớn hay không nỡ của những người cha mẹ kia, không phải là bị xóa đi, mà là

sự khác biệt về khuynh hướng tình cảm.

chỉ là, những vị thần giáng lâm này bình thường cũng không phải là "Chủ Thần"

của thần giáo, mà là thần chi nhánh, tương đương với đám người đứng sau các

vị Chủ Thần trong bức tranh tường đầu tiên.

Còn nói đến các "Chủ Thần" thật sự trùng sinh, có từng xuất hiện qua hay

không, cũng không có ghi chép nào ghi nhận, cho dù là có cũng sẽ không được

ghi chép vào, bởi vì không có cái Thần Giáo nào muốn người bên ngoài biết

Chủ Thần của mình trùng sinh, điều này tương đương với việc chỗ dựa lớn nhất

của giáo hội nhà mình bây giờ không tồn tại, rất dễ dàng tạo nên nguy cơ cho sự

tồn vong của giáo hội đó.

"Gâu." Kevin trả lời.