Số 13 Phố Mink

Chương 438: Đốt diệt (1)




Lúc đi vào trong sân, Bede dừng bước, nhìn xem căn biệt thự trước mặt.

"Thế nào?" Piaget hỏi.

Bede đưa tay quơ quơ trước mũi, nói:

"Vừa ngửi thấy một cái mùi làm tôi cảm thấy không được thoải mái lắm."

"Ừm?" Piaget hít mũi một cái, "Tôi không nghe được mùi gì cả, ông bị dị ứng

với cái gì sao?"

Bede lắc đầu, ánh mắt lại liếc về căn biệt thự trước mặt, nhất là đảo qua cửa sổ

của từng tầng một.

Thân phận của ông ta lúc đi ra ngoài, hoặc là gióng trống khua chiêng, bên

người mang theo đầy đủ người bảo vệ, hoặc là yên lặng ẩn nấp hành tung,

không phải nói làm vậy hoàn toàn sẽ tránh được sự ám sát đến từ thế lực thù

địch, nhưng ít ra tỉ lệ này sẽ được giảm xuống rất thấp.

Nhưng loại cảm giác lúc này,

Ánh mắt của Bede lần nữa nhìn vào trên người của Piaget,

Cậu ta bán đứng mình?

Cũng không giống.

Vậy đến cùng có chuyện gì xảy ra?

"Ầm!"

Lúc này, cửa trước lầu 1 mở tung, Gerson đi ra.

Sau một khắc, cửa sổ lầu một lầu hai bị đánh nát, sáu tên bảo vệ mặc đồ tây

màu đen của gia tộc Rafael nhảy ra.

Không có "Hỏi thăm sức khỏe", cũng không có "Chào hỏi", càng không có một

màn "Tự giới thiệu", bởi vì Bede lúc này chỉ là đứng ở trong sân, mà lại giống

như không có ý định tiếp tục đi vào trong rồi;

Gerson nếu như vào lúc này lại nói thêm một câu "Không nghĩ tới a, ngài Bede,

chúng ta thế mà gặp mặt ở chỗ này ", sợ là hắn ta còn chưa kịp nói hết câu, thì

ngài Bede đã chạy vào trong xe lái đi rồi.

Trong số sáu tên bảo vệ sau lưng của Gerson, có hai tên làn da bắt đầu hóa đá,

trực tiếp chạy tới, trọng lượng cơ thể của bọn họ dường như cũng có sự thay

đổi, mỗi một lần đặt bước chân xuống dưới vườn hoa trong sân đều sẽ để lại

một dấu chân trên mặt đất;

Lại có hai người khác, trên cánh tay mọc ra gai xương cực kỳ sắc bén, trực tiếp

đâm xuyên qua quần áo của bọn họ, trong lúc tiến lên, bọn họ đi sau hai người

có làn da hóa đá nửa người, đây là thói quen hình thành khi chiến đấu, dùng

đồng đội đã hóa đá cơ thể làm khiên chắn.

Hai người cuối cùng thì đầu lưỡi dài ra, tứ chi bắt đầu vặn vẹo, nằm sấp trên

mặt đất, giống như là hai con nhện vật, nhanh chóng vòng ra từ hai bên, đây là

dự định chặn đường phía sau.

Còn Gerson thì giang hai cánh tay lên, áo lông cừu màu đỏ trực tiếp xé toang ra,

lộ ra hai cánh màu đỏ tươi, cơ thể của hắn cũng bắt đầu bồng bềnh bay lên.

Từ nơi này, cũng có thể thấy được hệ thống tín ngưỡng của gia tộc Rafael lộn

xộn đến mức nào, bởi vì Thủy tổ sớm nhất của gia tộc bọn họ là theo chân Bá

tước Recar làm cướp biển, mà lại không phải loại cướp biển nhảy nhót trên

boong thuyền mà chém giết nhau hay là cướp biển cầm lái tàu mà nhìn hướng

gió, nhiệm vụ của Thủy tổ bọn họ, là giúp mấy tên cướp biển khác làm mai.

Cho nên, nếu nghiêm túc mà nói thì gia tộc Rafael cũng không có một cái Thủy

tổ "Thuần túy", nhưng bọn họ thông qua việc phụ thuộc vào gia tộc Ellen, từ

vốn tích lũy ban đầu, lại thông qua việc tự mình thông gia, cũng thu thập được

không ít huyết mạch tín ngưỡng của các gia tộc khác nhau;

Nếu như đem gia tộc Ellen so sánh một cái quý tộc già lọm khọm và lỗi thời,

như vậy gia tộc Rafael có thể so sánh với một con chó hoang vì đứng dậy mà bỏ

tất cả những thứ tìm được vào trong bao tử của mình.

Trước đó lúc ở trang viên Ellen, nghe lão Anderson giảng giải về lịch sử vươn

lên của gia tộc Rafael xong, ban đêm lúc Karen nằm trên giường ngủ còn cảm

khái với Pall mà nói:

Nếu bỏ qua quan điểm lập trường khác biệt, gia tộc Rafael thật sự rất cố gắng

vươn lên.

Đương nhiên, lập trường là không cách nào có thể bỏ qua, bởi vì vị hôn thê của

Karen là họ "Ellen" mà không phải họ "Rafael".

Lúc này, tài xế của gia tộc vốn dĩ đi theo cũng bước xuống xe chắn trước mặt

của ngài Bede, hô:

"Tộc trưởng, quay về trong xe đi!"

Nói xong, trên tay của tài xế xuất hiện hai quả cầu nguyên tố Hỏa, đối với hai

người đá đang chạy đến trước mặt, ngọn lửa cũng chỉ đốt cháy quần áo của bọn

chúng, nhưng cũng không thể ngăn cản bước tiến của bọn chúng, hai tên gai

xương chạy ở phía sau vì vậy cũng không bị.

Piaget sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Đang có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bede thì cau mày, tiên đoán của bức tranh tường, chẳng lẽ lại liên tục sai hai

lần?

Bede không có chạy về phía sau, bởi vì lúc ông ta quay người lại thì hai “người

nhện” kia đã bò đến phía sau tạo thành vòng vây.

Đối mặt với hai tên người đá đang lao đến trước mặt cùng với hai tên gai xương

lao đến vây giết, trên mặt tài xế, cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, anh ta cũng chỉ mới

cấp hai mà thôi;

Trong cục diện này, anh ta cũng không thể làm được gì nhiều.

Chỉ là, anh ta cũng rất quả quyết đem hai tay để lên ngực của mình, ngọn lửa

trực tiếp cháy lên trên người của anh ta, sau một khắc, anh ta cũng xông đến

trước mặt của hai người đá.

Một tên người đá duỗi hai tay ra, ngăn chặn anh ta lại, anh ta lại đem nắm đấm

của mình, đấm vào trước ngực đối phương, tên người đá hét thảm một tiếng,

ngọn lửa lúc trước không cách nào gây ra quá nhiều tổn thương cho hắn lại

đang đốt xuyên qua làn da của hắn, chỗ ngực bị bỏng một diện tích lớn, nhưng

rất nhanh, một cây gai xương thật dài xuyên thủng cổ tài xế, cắt ngang qua, đầu

của tài xế cũng bị cắt xuống, ngọn lửa trên người cũng theo đó mà bị dập tắt.

Tên người đá bị thương ngồi xuống mặt đất, che lấy lồng ngực của mình, những

người còn lại, thì tiếp tục dựa theo tiết tấu lúc trước mà thu hẹp vòng vây lại.

Hai con “nhện” ở đằng sau cũng không bò lên, mà là tiếp tục phong tỏa đường

lui phía sau;

Gerson ở trên không cũng không tùy tiện tham gia vào cuộc chiến, bởi vì hắn ta

muốn chọn thời cơ tốt nhất để tấn công;