Số 13 Phố Mink

Chương 437: Hiểu lầm (4)




Trong nhà vệ sinh của triển lãm tranh, tài xế riếng của Piaget đang đứng cạnh

cửa sổ, một con quạ đen từ nơi nào bay đến, tài xế lấy xuống tờ giấy cột trên

chân của nó, ở trên yêu cầu mình sắp xếp tình huống ngoài ý muốn để kéo dài

thời gian ông chủ về nhà.

Ùm, nhiệm vụ này cũng không khó.

Lái xe bóp nát tờ giấy, đi đến bên cạnh bồn rửa tay rửa tay một cái, sau đó bước

ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại khu vực triển lãm tranh;

Ông chủ vừa mới đứng xem tranh ở khu vực này, ùm không có ở đây à?

Vậy thì chắc là ở bên khu vực tiếp theo, a, cũng không có?

Lái xe cũng không quá sốt ruột, tiếp tục tìm, bởi vì ông chủ ngồi xe do mình lái

đến, nếu ông chủ muốn rời khỏi mà nói, cũng chỉ sẽ tìm mình, anh ta cảm thấy,

ông chủ bây giờ chắc chắn đang đứng trong một góc nào đấy mà yên tĩnh xem

tranh.

Nhưng trên thực tế, Piaget đã đi ra bên ngoài khu triễn lãm tranh, đồng thời

ngồi vào bên trong một chiếc xe sang trọng.

"Tôi vẫn luôn chờ đợi ông đến, không biết vì cái gì, tôi đã cảm thấy ông sẽ xuất

hiện ở trước mặt tôi." Piaget ngồi xuống đối diện với người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông bỏ mũ xuống, lộ ra gương mặt của một người trung niên;

Ngài Bede cười nói:

"Điều này nói rõ cậu có duyên với Bích Thần Giáo."

“Ông vậy mà đang cười?"

"Trong dự cảm của cậu, tôi hẳn là đang khóc sao?"

"Một loại cảm xúc còn khó chịu hơn là đang khóc."

"A, như thế à."

"Nhưng mà có vẻ như dự cảm của tôi đã sai." Piaget nói.

"Không, thật ra cũng không sai."

"Có chuyện tôi rất muốn hỏi ông, ông hồi trước, có từng đến thành phố La Giai

sao?"

"Từng đến."

"Về việc của Lynda..."

"Đó là do Lynda tự nguyện, cậu là chồng của cô ấy, là người yêu của cô ấy, cậu

có thể cảm nhận được điều đó.”

"Có chuyện, tôi muốn nhờ ông giúp."

"Nói đi."

"Tôi hi vọng đến xem, cái phong cảnh mà tâm trí của Lynda vẫn luôn hướng

đến."

"Có thể." Ngài Bede đồng ý.

"Vừa uống cà phê vừa trò chuyện đi." Piaget đề nghị.

"Tốt, hay là đến quán cà phê năm xưa đi”

"Cái quán cà phê kia đã sớm đóng cửa rồi, đến nhà tôi đi, trong nhà của tôi có

loại hạt cà phê không tệ, a, còn có dụng cụ vẽ tranh cao cấp đấy."

...

"Đều đã kiểm tra hết chưa?"

Người đàn ông mặc áo lông cừu màu đỏ lên tiếng hỏi.

"Thưa ngài Gerson, chúng tôi đều đã kiểm tra qua rồi, trong phòng không phát

hiện có cái gì."

"Vậy thì chờ một chút, chờ tên bác sĩ họ Silva kia trở về, lại hỏi thẳng mặt hắn."

Gerson kéo ra màn cửa lầu hai, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Thưa ngài, theo như lời của quản gia mà chúng ta sắp xếp ở nhà của Tadel, sau

lần Tadel dắt con trai của mình đến phòng khám bệnh tâm lý, đều không ngừng

khen ngợi trình độ của tên bác sĩ ấy rất giỏi."

"A, rất giỏi?" Gerson cầm tấm ảnh trong tay, "Ở đâu ra mà tài giỏi, rõ ràng là

thấy người ta đẹp mắt, coi trọng người ta. Người khác đi tu viện tìm nữ tu sĩ,

Tadel lại thích tìm nam tu sĩ.

Còn tên bác sĩ tâm lý này lại ở chung với ông chủ mình, vừa lúc cùng đường

với Tadel.

Tôi cảm thấy, cũng chẳng cảm thấy có thể hỏi ra được gì từ trên người của tên

bác sĩ tâm lý này, cái đầu mối này trên cơ bản cũng chỉ là một khúc nhạc đệm

ngoài ý muốn.

Tadel tại sao lại lựa chọn phản bội, phải tìm manh mối từ những hướng khác."

"Thưa ngài, những việc này giao cho chúng tôi là được rồi, ngài cần gì tự mình

đến đâu?"

"Hiện nay, bởi vì tộc trưởng bỗng nhiên chết đi, gia tộc Rafael chúng ta đã xuất

hiện sự rung chuyển, cho nên bất luận như thế nào, không thể để cho sản nghiệp

xảy ra điều gì sơ suất, nhất là việc sản xuất Huyết Linh phấn, cái này không chỉ

mang ý nghĩa là nguồn thu vé điểm, còn mang ý nghĩa quan hệ liên kết giữa gia

tộc Rafael và Trật Tự Thần Giáo!

Anh cả đang chuẩn bị tranh giành vị trí tộc trưởng, làm em trai như ta, chỉ có

thể tự mình tới giữ cửa.

Với lại, bên kia cũng đã nhốt lại tên quan thẩm phán phiền phức kia, bên trên

cũng đã thể hiện sự bất mãn với cách làm việc thiếu cẩn thận của chúng ta,

chúng ta tuyệt đối không thể để cho sai sót phát sinh thêm."

"Đúng, thưa ngài; ngài nhìn xem, có xe tới."

Xe dừng trước cổng, có hai người bước xuống.

"Thưa ngài, là ông chủ của phòng khám bệnh kia, cửa phòng khám bệnh có dán

ảnh chụp của hắn ta, còn một người kia là tên bác sĩ tâm lý lúc nãy sao, giống

như có vẻ lớn tuổi một ít..."

Gerson mở to hai mắt, nhìn xem người đàn ông trung niên bên cạnh Piaget, lúc

này trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ:

"Là tộc trưởng gia tộc Ellen!"

Gia tộc Ellen vậy mà có quan hệ với cái phòng khám này!

Vậy thì mục đích mà Tadel đến phòng khám, không phải là để xem bệnh tâm lý

gì, cũng không phải là để tìm bác sĩ tâm lý nam, hắn ta là đang mật báo cho gia

tộc Ellen!

Trong chốc lát, Gerson vô ý thức làm ra một cái phản ứng, cái phản ứng này

thậm chí có thể loại bỏ những ảnh hưởng nhỏ nhặt khác, đơn giản rút gọn thành

một loại bản năng:

Đó chính là khi gặp được tộc trưởng của gia tộc đối địch đi lạc đàn, ngươi sẽ

làm ra lựa chọn gì?

Lựa chọn của Gerson là:

"Giết bọn chúng!"