Số 13 Phố Mink

Chương 435: Hiểu lầm (2)




"Được rồi, đã nhận được lời cảm ơn, cô cũng không cần khách khí như thế."

Karen mở cửa xe ra, ngồi vào trước vô lăng.

Lúc này, cửa ghế lái phụ cũng được mở ra, cô gái ngồi vào trong, đóng cửa lại,

rất là bất mãn mà vỗ chân của mình:

"Này, phản ứng của anh có cần phải lạnh lùng đến vậy hay không!"

"Tiểu thư, đến cùng thì cô muốn làm gì?"

"Anh cũng không tò mò tại sao tôi lại lập tức trưởng thành hay sao?"

Cô gái chớp mắt nhìn Karen;

Mau hỏi tôi đi,

Hỏi tôi thì tôi sẽ trả lời là vì báo đáp ân cứu mạng của anh nên mới cố ý lớn

nhanh lên!

"Cô nên ăn ít đồ ăn vặt lại, bởi vì bên trong có lẽ có chất kích thích đấy."

"..." Cô gái.

"Rất xin lỗi, nếu như có thể được, xin hãy để lại phương thức liên lạc, bây giờ

tôi có chuyện rất gấp cần phải xử lý trước, chúng ta có thể hẹn vào một ngày

khác."

"Hừ."

Cô gái quả thật cảm thấy tức tối, trong đầu cô trước đấy đã ảo tưởng qua tình

cảnh "ngẫu nhiên gặp lần nữa", nhưng đều là sau khi mình ngã vào lòng đối

phương, rồi đối phương ôm mình mà ngã sấp xuống, mà không phải là mình

ngã sấp mặt xuống đất trước mặt anh ta.

Đúng lúc này,

Karen trông thấy người trung niên mặc áo lông cừu cổ tròn màu đỏ kia cùng với

bảo vệ bước ra khỏi cao ốc, trong tay của bảo vệ cầm một tấm hình, giống như

là đang xác nhận điều gì, ánh mắt của những người còn lại giống như cũng đang

tìm kiếm xung quanh.

Bản năng có một cảm giác, đối phương là đang tìm mình.

Karen lập tức đưa tay kéo cô gái, tạo nên cảnh hai người đang ngồi hôn nhau ở

trong xe, núp ở phía sau lưng của cô gái để che khuất tầm nhìn của đám người

kia.

Đám người kia sau một hồi nhìn quanh mà không có kết quả, đã bước lên chiếc

xe dừng trước mặt.

Mà tại lúc Karen dùng khóe mắt quan sát hành động của bọn họ, cô gái thật sự

cho là Karen muốn hôn cô, chủ động nhắm nghiền hai mắt lại, lông mi run lên

một cái.

Nhưng đợi đến khi đám người kia leo lên xe rời đi khỏi, Karen đẩy cô gái ra.

"..." Cô gái.

Lúc này, Karen trông thấy bóng dáng của tiểu thư Bertha xuất hiện trong sảnh

lầu 1.

Karen sau khi xác nhận đám người kia thật sự đã rời đi khỏi, xuống xe, trực tiếp

đi về hướng của tiểu thư Bertha.

"Ngài Karen." tiểu thư Bertha cũng chủ động đi về hướng Karen, nói thẳng vào

vấn đề chính: "Vừa mới có một đám người tự xưng là người nhà của ngài Tadel

đến phòng khám hỏi thăm về tình hình lịch hẹn trước của ông ấy, còn hỏi thăm

ai là bác sĩ tâm lý mà ngài Tadel hẹn trước, bọn họ biết tên của ngài, đồng thời

còn lấy đi ảnh chụp của ngài trong cuốn ảnh chụp của bác sĩ."

"Không phải người bình thường?" Karen nói.

"Đúng vậy, cái người cầm đầu kia, tôi có thể cảm nhận trên người của hắn ta tỏa

ra khí chất của hệ thống tín ngưỡng gia tộc." Bertha nói, "Chỉ là vấn đề cũng

không lớn, chúng ta và gia đình ngài Tadel, chỉ đơn giản là có quan hệ nghiệp

vụ mà thôi không phải sao?"

"Tiểu thư Bertha, cô là đang thử thăm dò tôi sao?" Karen hỏi.

"Tất nhiên không phải."

"Tôi và ngài Tadel cũng chỉ có quan hệ công việc mà thôi, nếu như tôi có liên

quan gì khác với ông ta, tại sao phải dài dòng thêm một bước mà hẹn gặp ở

phòng khám bệnh chứ?"

"Ngài nói rất có lý, cho nên chỉ đơn giản là ngài Tadel vì muốn làm một vài việc

hoặc đã làm một vài việc nên mới bị người ta giết người diệt khẩu?"

Người vừa chết vì tai nạn giao thông, thì đã có người đến tận cửa xem xét hành

trình hôm nay của ông ta, mục đích này cũng quá rõ ràng rồi.

"Ừm." Karen hỏi, "Ngoại trừ hình của tôi, bọn chúng còn muốn cái gì?"

"Bọn chúng hỏi địa chỉ của ngài."

"Cô đã đưa rồi?"

"Vâng." tiểu thư Bertha trả lời, "Chỉ là tôi đưa địa chỉ của phố Apple."

"Phố Apple?"

Phố Apple cách đây cũng không xa, xem như khu đất vàng trong trung tâm

thành phố.

"Là địa chỉ của nhà ông chủ." Tiểu thư Bertha giải thích nói.

"Cô làm như thế, Piaget có biết hay không?"

"Ông chủ hôm nay đi xem triển lãm tranh, cũng không ở phòng khám bệnh, cho

nên ngài ấy bây giờ cũng không biết về việc này, nhưng tôi cảm thấy nếu như

ngài ấy có mặt ở phòng khám, cũng sẽ đồng ý làm như vậy, cũng không có khả

năng sẽ nói địa chỉ của ngài cho đám người không rõ mục đích ấy."

"Bọn chúng sẽ biết đó là nhà của ai."

"A, đương nhiên, cho nên tôi cũng đã nói với bọn chúng, ngài cũng ở chung nhà

với ông chủ."

"..." Karen.

"Một người đang ông ở trong một căn phòng, và hai người đàn ông ở chung một

căn phòng, nhìn vào thật ra cũng chả có gì khác biệt quá lớn."

"Bọn chúng có lẽ sẽ đến lục soát nhà của Piaget."

"Cái này ngài có thể yên tâm, chúng tôi còn chịu khó lục soát nhà của ông chủ

hơn, cũng không có đồ vật gì cần giấu diếm cả."

"Được rồi."

"Cho nên tôi đề nghị ngài bây giờ, hoặc là đợi chút nữa, đi đến nhà ông chủ

diễn một vở kịch;

Đây là chìa khoá nhà ông chủ, nhà số 3-06 phố Apple, là một căn biệt thự trên

danh nghĩa sở hữu là cha của ông chủ sở hữu, bây giờ ông chủ đang ở.

Tôi cảm thấy chỉ cần ngài thật sự không có tiếp xúc gì khác với ngài Tadel

ngoại trừ công việc ra, ra mặt giải thích một chút là được rồi, bọn chúng chỉ

đang loại bỏ đối tượng hoài nghi mà thôi, rất dễ dàng ứng phó.

Mặt khác, nói thật cho ngài biết, bên cạnh nhà của ông chủ có người của chúng

tôi bảo vệ, cho nên tuyệt đối có thể bảo đảm sự an toàn của ngài, mặc dù tôi

cảm thấy ngài cũng không cần chúng ta bảo vệ."