"Chết rồi?"
"Đúng vậy, trước khi đến giờ hẹn, bên thư ký đã bắt đầu liên hệ với ngài Tadel,
nhưng quản gia của ngài Tadel đã trả lời chắc chắn rằng là ngài Tadel đã ngồi xe
đến chỗ phòng khám chúng ta;
Cho nên chúng ta cảm thấy có thể là đang trên đường đến đây bị kẹt xe hoặc là
gặp việc khác trì hoãn thời gian;
Nhưng trong lần trò chuyện cuối cùng, quản gia nói cho chúng ta biết ngài
Tadel gặp tai nạn giao thông, người cũng đã mất rồi."
"Nhanh như vậy."
Tiểu thư Bertha đưa tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình:
"Nói là trong lúc gặp tai nạn giao thông bị một thanh sắt đâm xuyên vào đầu."
Karen thở dài, nói:
"Mặc niệm cho ngài Tadel, mong nữ thần Tự Nhiên dẫn dắt linh hồn của ông
ấy."
"Ừm, mong Ánh Sáng bảo vệ linh hồn của ông ta." Tiểu thư Bertha tiếp tục nói,
"Sau đó thì chúng ta sẽ đến viếng, dĩ nhiên không phải vì muốn lấy phí đặt hẹn
trước, mà là cho thấy sự quan tâm của phòng khám bệnh chúng ta dành cho
khách hàng, a, đúng, ngài Karen bây giờ có thể tan việc rồi."
"Được rồi, để cô vất vả."
Karen gật nhẹ đầu, sau khi bỏ hồ sơ tài liệu bối cảnh vào cặp công văn, xách
cặp lên bước ra khỏi phòng làm việc.
Đi vào thang máy, trong mắt Karen lộ ra vẻ trầm tư, anh không tin rằng cái chết
của ngài Tadel chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Thang máy xuống lầu một, lúc cửa mở ra, Karen trông thấy một người đàn ông
trung niên mặc áo lông cừu cổ tròn màu đỏ đang đứng trước cửa thang máy,
phía sau ông ta, còn có một đám bảo vệ mặc đồ tây màu đen.
Cách đi đứng và khí chất của bảo vệ, thật sự rất dễ dàng phân biệt, nói cho cùng
thì Karen cũng từng ở lại trong trang viên Ellen một khoảng thời gian.
Ánh mắt của người trung niên liếc qua Karen, lúc này Karen trên mặt lộ ra vẻ
kinh hoảng, có vẻ là bị khí thế của nhóm người này "dọa sợ", nên lập tức nép
vào rìa thang máy rồi cẩn thận từng ly từng tí bước ra ngoài.
Người đàn ông trung niên cùng với đám bảo vệ bước vào trong thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, vẻ bối rối trên mặt của Karen biến mất, đám
người vừa mới đi lên kia là ai?
Karen vừa mới trở thành thần mục, ở phương diện trực giác được tăng cường
rất nhiều, đương nhiên, chắc chắn vẫn không bằng với việc sử dụng "Thuật
pháp thăm dò”;
Nhưng liều lĩnh sử dụng thuật pháp thăm dò lên một người nào đó là một việc
hết sức ngu xuẩn, cũng giống như lần trước Alfred có nói qua, cái tên bảo vệ nữ
trong phòng khám tiến hành thăm dò trên người của anh ta nhiều lần.
Vừa giấu tâm sự trong lòng vừa đi ra ngoài cao ốc, lúc này, một cô gái ôm một
túi khoai tây chiên to đang bước đến về hướng mình, nhìn ý định, là đang tính
"Đụng" vào mình.
Karen mặc dù "Tâm sự nặng nề", nhưng vẫn nhạy cảm chú ý đến việc này, cho
nên khi cả hai sắp chạm vào nhau, anh dừng bước chân lại, né tránh.
Nhưng còn cô gái lúc đầu đã chuẩn bị xong tiết mục "Ngẫu nhiên gặp mặt, đụng
vào nhau", bất ngờ không kịp phản ứng, trong nháy mắt cả người đã mất đi
thăng bằng rồi ngã sấp xuống.
"Bịch!"
Đây là tiếng của khoai tây chiên rơi lả tả xuống mặt đất;
"Bịch!"
Đây là tiếng của cái cô gái đang té sấp mặt xuống dưới đất;
Cũng may, cô gái vứt đi túi khoai tây chiên trên tay, dùng hai tay chống xuống
mặt đất, lúc này mới tránh việc mặt mình tiếp xúc âu yếm với mặt đất.
Karen không có bước đến đỡ cô gái dậy mà là lựa chọn lách qua cô, đồng thời
cố gắng né tránh đống khoai tây chiên rơi vãi trên mặt đất, trực tiếp đi về hướng
chiếc xe của mình đang đậu ven đường.
Cô gái lúc đầu làm bộ đưa tay ra nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy anh ta
tới kéo mình, lại ngẩng đầu, trông thấy người kia đã đi đến ven đường.
Nghĩ đến lời nói của anh trai mình, lại thêm hành động ngượng ngùng lúc vừa
nãy của mình, cô gái không biết tìm được lòng can đảm từ đâu mà trực tiếp
đứng lên, chạy về phía Karen.
Karen nghe được tiếng bước chân gấp rút truyền đến từ sau lưng mình,
Đáng tiếc trước ngực của mình không có giấu súng, nếu không khi đối mặt với
tình huống lúc này thì phản ứng đầu tiên của mình đó là sờ vào khẩu súng để
trước ngực.
Anh xoay người, rốt cục thấy rõ ràng gương mặt của cô gái.
Là cô gái trẻ tuổi ngồi trong taxi lần trước kêu lên "Anh có muốn ăn một miếng
khoai tây chiên hay không".
"Anh thật sự không có phong độ lịch sự gì cả!"
Cô gái tức giận nói với Karen.
"Tiểu thư, cô có việc gì thế?" Karen hỏi.
"Anh có biết tôi vì gặp anh mà phải đi loanh quanh khu này trong bao lâu hay
không!" Cô gái chống nạnh hỏi.
"Tiểu thư tìm tôi, có việc gì hay sao?"
"Đến cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi á!"
"Lần nào?"
"Là lần trước." Cô gái bỗng vung vẩy hai tay, "Vụ nổ lần trước ấy."
Karen chần chờ một chút, anh ta cảm thấy mình nên dựa theo bản năng của
người bình thường mà lộ ra vẻ mặt "Kinh hãi", lại kinh ngạc hỏi một tiếng: "Cái
gì, cô bé kia là cô sao?" Hoặc là "Đừng nói giỡn, làm sao có thể như thế được!"
Nhưng cô bé kia đã thấy mình sử dụng qua thuật pháp, cho nên nếu thật là cô bé
đấy, như vậy mình có diễn cũng không có ý nghĩa gì.