Số 13 Phố Mink

Chương 416: Bị bắt (4)




Karen quay đầu, nhìn về phía Alleye, Alleye có chút không dám đối mặt với

Karen.

"Tôi hiểu cảm giác nóng vội của ông muốn cho con trai nói chuyện được,

nhưng tôi phải nhắc nhở ông một điều, có lẽ Hande bây giờ là một đứa trẻ có

khuyết điểm, nhưng ít nhất cậu ấy sáng sủa, vui vẻ, ông cũng muốn lấy đi

những thứ này từ cậu ấy hay sao?"

"Không phải... Tất nhiên là không phải..."

Karen lấy ra một tấm danh thiếp từ trong cặp công văn của mình, đây là phòng

khám bệnh in giúp cho mình, Karen đưa danh thiếp cho Alleye:

"Tôi là một bác sĩ tâm lý, con của ông bây giờ đã có tổn thương tâm lý rất

nghiêm trọng, nếu như không được quan tâm thì về sau sẽ càng ngày càng

nghiêm trọng hơn.

Tốt nhất ông nên chú ý quan sát cậu ấy kỹ một chút, kiểm tra cơ thể của cậu ấy,

lưu ý xem cậu ấy có cử chỉ tự tổn thương mình hay không."

"Thiếu gia... Thật sự sẽ có hậu quả đáng sợ đến như vậy sao?"

"Tôi sẽ cố ý dọa ông để ông dùng tiền đưa con trai đến cho tôi xem bệnh à?"

"Không, không, thiếu gia đương nhiên sẽ không làm như thế."

"Cho nên, ông phải coi trọng việc này, hôm nay không có thời gian, ngày mai

ông dành thời gian, khi tôi ở nhà, ông có thể dẫn Hande tới, tôi giúp cho cậu ấy

tư vấn tâm lý một chút.

Ông nghĩ như thế nào mà dùng... trị liệu bằng giật điện thế?"

"Tôi chỉ là hi vọng Hande, hi vọng Hande có thể có hi vọng trở thành một đứa

trẻ bình thường mà thôi, ngài có biết rằng, ở trong cái xã hội này, một cái người

tàn tật muốn sống, muốn sống một cuộc sống bình thường, khó khăn đến mức

nào không?

Không, thật có lỗi, thật có lỗi, thiếu gia, tôi cũng không phải đang chất vấn ngài

đâu."

"Tôi có thể hiểu được tâm tình của ông, nhưng ta cũng không thể không nhắc

nhở ông một việc."

"Thiếu gia, xin mời ngài nói."

"Ông có thể tự hỏi chính mình một câu, ông đến cùng là yêu quý Hande, vẫn là

yêu việc làm cha của một đứa con trai lành lặn."

Alleye nghe được lời này, há miệng ra, nhất thời lại không biết nên trả lời như

thế nào.

"Trong xe đã đổ xăng chưa?" Karen hỏi.

"A, đổ đầy rồi." Alleye rốt cục lấy lại tinh thần.

"Vậy được, trời tối ngày mai đi, ông dẫn theo Hande đến, bây giờ tôi có việc

phải ra ngoài rồi."

"A, tốt, tốt." Alleye lập tức xuống xe, đóng cửa xe sau rồi không ngừng cúi đầu

với Karen: "Cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu gia."

Karen nổ máy xe, quay đầu ra, chạy ra ngoài chung cư.

Nửa đường, dừng trước một cửa hàng quà tặng mua ít quà biếu.

Chờ đến lúc chạy đến cổng của nhà tang lễ Pavaro, phát hiện ở trong đang lúc

tiền hành lễ tang, chỉ là cái giờ này, tang sự đã tiến vào hồi cuối, phu nhân

Pavaro đang cùng với người nhà của người mất tiễn khách đến viếng ra về.

Karen dừng xe đằng sau một chiếc xe thương vụ, trông thấy ngài Pavaro đang

đi về phía này.

Chả nhẽ trông thấy mình rồi sao?

Không nên, bởi vì mình vừa mới mua chiếc xe second-hand này mà thôi, lần

thứ nhất lái xe, ngài Pavaro cũng không có khả năng biết đây là xe của mình".

Hai bên cửa xe của chiếc xe thương vụ ở trước mặt mở ra, có hai người đàn ông

mặc áo đen bước xuống, ngài Pavaro đứng trước mặt của bọn họ.

Karen yên lặng kéo cửa sổ xe lên;

" Quan Thẩm Phán Pavaro, chúng tôi đã nắm được chứng cứ chắc chắn cho

hành vi không làm tròn trách nhiệm của ngài, hiện căn cứ theo « Đặc quyền

pháp tắc Đòn Roi Kỷ Luật của Điều Lệ Trật Tự », chính thức quyết định tiền

hành quy trình bắt giữ ngài.

Đây là công hàm bắt giữ;

Xin hỏi,

Ngươi có tuân theo quy trình hay không."

"Có thể để cho tôi hút xong một điếu thuốc không?" Pavaro hỏi, "Sau khi bị bắt

giữ, không có tự do, điếu thuốc này cũng không hút ra được hương vị gì."

Hai cái người áo đen liếc nhau, trả lời:

"Có thể."

"Được rồi."

Ngài Pavaro móc gói thuốc ra từ trong túi, lại không tìm thấy bật lửa, nhìn về

phía hai người áo bào đen, hai người áo bào đen giữ im lặng,

"Tôi đi mượn cái bật lửa."

Pavaro chỉ chỉ phía sau xe, hai người áo bào đen cũng quay lưng cùng đi tới.

"Xin chào, thưa ngài, có thể cho tôi mượn dùng bật lửa một chút không?"

Pavaro chỉ chỉ điếu thuốc là đang ngậm ngoài miệng mà hỏi.

Ngài Pavaro nhìn thấy Karen, nhưng lại xem như không biết.

Karen quay đầu, đem cái bật lửa mới để ở cạnh phanh tay đưa cho Pavaro.

"A, cảm ơn, may mắn ngài là người hút thuốc lá."

Ngài Pavaro nhận lấy cái bật lửa, không vội vã châm thuốc mà là từ trong hộp

thuốc lá của mình rút ra một điếu, đưa cho Karen,

Cười nói: "Cái thứ như thuốc lá này, thích hợp nhất là hai người cùng nhau hút,

nhưng nếu là nhiều người mà nói, cũng không hợp để hút cùng, tốn nhiều thuốc

sẽ cảm thấy đau lòng."

Karen đưa tay nhận lấy điếu thuốc lá.

Pavaro tự mình châm thuốc, sau đó lại giúp Karen châm thuốc.

"Cảm ơn bật lửa của ngài, trả lại cho ngài, rất cảm ơn."

Pavaro cầm bật lửa trả lại Karen, sau đó quay người, nặng nề mà hút mạnh một

hơi thuốc, sau đó, dùng cái mũi từ từ nhả khói ra ngoài.

Karen trông thấy bộ mặt của ông ta biểu lộ mặc dù rất bình tĩnh, nhưng tay cầm

điếu thuốc, lại đang run nhè nhẹ.

Đồng thời, ánh mắt của ông ta vẫn nhìn về phía nhà tang lễ ở phía xa xa, nhìn

xem vợ mình còn đang tiếp đón khách hàng.

Hai tên nhân viên thần phó, Pieck và Dincom tựa như cũng đã biết chuyện xảy

ra ở nơi này, đi tới, nhưng đều dừng bước cách đó không xa, không còn dám tới

gần.

Nhất là Dincom, anh ta nhìn thấy hai người áo bào đen, nhìn thấy ông chủ đang

đứng cạnh chiếc xe con màu đen, và Karen đang ngồi nhàn nhã hút thuốc ở

trong xe.

Cuối cùng,

Pavaro cầm một nửa điếu thuốc đang hút dở vứt xuống dưới đất, nhổ lên nó môt

ngụm nước bọt, sau đó đưa chân đạp mạnh hai cái lên trên, nhìn xem hai người

áo đen ở trước mặt, ông ta giơ hai tay về phía bọn họ;

Môt người áo đen rút một cái còng tay từ trong người ra, khóa ngài Pavaro lại.

Trong nháy mắt còng tay siết lại, có một dòng điện màu đen chui vào trong cơ

thể Pavaro tiến hành phong cấm ông ta.

Cái này khiến cơ thể ngài Pavaro co rút và run rẩy một hồi,

Thật lâu,

Ông ta mở miệng nói:

"Ca ngợi Trật Tự!"