Số 13 Phố Mink

Chương 411: Anh có muốn một miếng không (2)




Chốc lát,

Anh ta mở miệng nói:

"Mẹ của cậu, trên cơ bản cũng không tồn tại."

"Đúng thế..."

Vốn dĩ cũng không có người phụ nữ vô hình nào tồn tại cả, lúc trước đút nước

cho cậu ta uống, và cũng không có người phụ nữ nào ngồi ở trên đùi mình.

Người mẹ mà John nói đến hoàn toàn không tồn tại, tất cả, đều là cảnh tượng

giả do John tạo ra mà thôi;

Nhưng không giống tình trạng tâm thần phân liệt hay là "Gặp quỷ", cậu ta vốn

là "Người sáng tạo", cũng biết rõ một điều đó là người mẹ này không tồn tại.

Chỉ là, cậu ta dùng một loại tư duy nghịch đảo, để tạo ra bà ta;

Đó chính là, để người chung quanh đều cảm thấy, mẹ của cậu ta vẫn còn sống,

để người chung quanh cảm giác được dấu vết tồn tại của mẹ mình, lại dựa trên

phản ứng của những người xung quanh, tạo ra cảm giác “A, mẹ mình có tồn

tại”.

Cậu ta không phải đang gạt mình lừa người, cậu ta đang thông qua việc lừa dối

người khác, để tạo ra bầu không khí mà mình mong muốn.

Cho nên, hai ngày hôm nay vì sao ngài Tadel cha của cậu ta liên tục vội vàng

đưa cậu ta đến phòng khám, hôm nay càng sớm hơn so với thời gian hẹn trước,

nguyên nhân dường như cũng là vì điểm này.

John chắc là không ít lần dùng “mẹ của mình”, tiến hành tương tác với cha

mình.

Có lẽ, người thật sự cần được xem bệnh, không phải là John, mà là ngài Tadel

dạo gần đây bị con trai mình đùa giỡn đến quá sức.

"Vì cái gì phải làm như vậy?"

"Không có mục đích sâu xa gì, tôi cũng không dám lừa gạt ngài, chẳng qua là

cảm thấy... Chơi vui mà thôi."

Khuỷu tay Karen chống ở trên bàn, hai tay khoanh, nhìn xem John:

"Cậu có năng lực khiến cho cảm giác trở nên cụ thể hóa? Không, là nắm giữ

một loại lực, lực ý niệm?"

"Trước đó đến giờ tôi chưa từng nghe đến danh từ mà ngài vừa nhắc đến, nhưng

tôi có một loại cảm giác, nhận biết và sự miêu tả của ngài về nó, hẳn là chính

xác."

"Loại năng lực này, cậu lấy được như thế nào?"

"Trong một năm sau khi mẹ của tôi mất, tôi đã có loại cảm giác này, chỉ chỉ là

trong năm nay, bắt đầu trở nên càng ngày càng điều khiển dễ dàng."

"Cậu có tin vào tông giáo sao?" Karen hỏi.

"Cha đôi khi cũng sẽ dắt tôi đến tu viện, nhưng tôi biết, ông ta đến là vì gặp gỡ

tình nhân của mình."

Ý của câu nói chính là, trong nhà cậu ta cũng không tin giáo.

Nếu như không phải tin giáo mà nói, đây chả nhẽ là hệ thống tín ngưỡng gia

tộc?

Nhưng lại không nên, bởi vì nếu như là thể hệ tín ngưỡng gia tộc mà nói, Tadel

không đến mức hoàn toàn không biết gì về năng lực của con trai mình;

Cho dù là mẹ của John đội nón xanh cho ngài Tadel đi nữa,

Đứa bé mang thai có thể hệ tín ngưỡng gia tộc, khi chưa trải qua "kiểm tra

huyết mạch", thì năng lực của John cũng sẽ không thức tỉnh.

Mặc dù Karen cũng không dám hoàn toàn phủ định sự tồn tại của những người

"Dị loại” không cần khảo thí huyết mạch cũng có thể tự mình thức tỉnh năng

lực, nhưng bất kể là hệ thống tín ngưỡng tôn giáo hay là thể hệ tín ngưỡng gia

tộc đi chăng nữa, đều là có sự tồn tại của "Tín ngưỡng", không đến mức giống

như John thế này, chỉ đơn giản là để chơi đùa.

Cho nên, cũng chỉ còn sót một lời giải thích, đó chính là John... Bị ô uế, bây giờ

cậu ta đã trở thành dị ma.

"Lúc cậu sử dụng sức mạnh của mình, bộ phận nào trên cơ thể sẽ cảm thấy sự

khác thường?"

John chỉ chỉ vào lồng ngực mình, vị trí trái tim:

"Ở chỗ này có tính không, mỗi lần lúc tôi sử dụng năng lực của mình, nó đều sẽ

đập rất nhanh, vô cùng nhanh."

Là trái tim sao?

Karen cũng không cách nào xác định.

Nếu như lúc này có Pall, Kevin hoặc là Alfred ở đây, đối mặt với tình huống

của John, bọn họ có thể nhìn ra được nhiều manh mối hơn mình, bởi vì bất kể

mình học bổ túc những thứ trên lý thuyết, kinh nghiệm của mình trên phương

diện này, không thể nào tăng lên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được.

Trong văn phòng, rơi vào yên tĩnh.

John cũng không dám hành động, chỉ là ngoan ngoãn mà ngồi ở đó;

Bây giờ Karen cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải, anh cũng không

có đủ năng lực hay tư cách để sắp xếp cho John.

"Thật ra cậu cũng không phải là người đặc biệt trên thế giới này."

"Trước lúc tôi gặp được ngài, tôi cảm thấy mình rất đặc biệt, nhưng bây giờ, tôi

quả thật đã xác định rằng mình không phải."

"Cậu có biết nếu như cứ tiếp tục sử dụng năng lực của mình một cách vô tội vạ,

lại tiếp tục sử dụng năng lực của mình chỉ để tiếp tục chơi đùa như thế này, đến

cùng sẽ gặp phải hậu quả gì không?

Cậu sẽ thu hút sự chú ý của một vài người, hoặc là một vài nhóm người, thế lực

chú ý.

Nếu như như lời của cậu vừa nói, nơi phát ra năng lực là từ trái tim của cậu, như

vậy trái tim của cậu chính là vật liệu mà họ hứng thú nhất."

John nuốt một ngụm nước bọt.

Karen có một loại cảm giác, đó chính là năng lực đặc biệt này của John, hẳn là

cùng cấp bậc với Ánh mắt Mị Ma của Alfred.

Mà Ánh mắt Mị Ma của Alfred, thế nhưng là thứ mà ngay cả Rasma đều muốn

sưu tầm, nếu như không phải xem ở trên mặt mũi của Dis, Alfred đã sớm đeo

lên một cái bịt mắt Độc Nhãn Long rồi.

Thế giới này là thực tế như vậy, thi thể của thần quan đều sẽ được xem như vật

liệu mà thu hồi về, chớ nói chi là những tên Dị ma không biết che giấu chính

mình mà cứ nhảy tới nhảy lui.

Không, cậu ta thậm chí còn chưa biết rằng mình đã biến thành dị ma.

"Những lời này của ngài, đánh nát sự kiêu ngạo của tôi." John nói, "Thì ra tôi

cũng chỉ là một tên đang vẫy vùng bên cạnh chuồng heo thể hiện ra sự ngu đần

của mình."

"Cách ví von của cậu rất không tệ, nhà cậu không phải là mở xưởng may à, còn

đầu tư trại nuôi heo?"

"Tôi có đọc khá nhiều sách."John nói, "Đương nhiên, chắc chắn sẽ không nhiều

bằng ngài."

"Cố gắng che giấu năng lực của mình cho tốt, nếu như cậu vẫn muốn sống tự do

lâu một chút."

"Vậy còn ngài thì sao, ngài không có hứng thú đối với trái tim của tôi sao?"

John hỏi.

Karen nâng ly trà lên, uống một ngụm trà, không trả lời.

"Ngài... Vì sao không trả lời?"

"Ta chỉ là đang tự nghĩ theo câu hỏi của cậu vừa rồi, nếu như cho ta trái tim của

cậu thì ta nên dùng nó để làm gì đây."

John cười, nói: "Tôi có thể cảm nhận được, câu trả lời của ngài, rất chân thành,

mặc dù mới vừa nãy ngài quả thật muốn giết tôi ở đây, đây vốn dĩ là một cảm

giác làm cho người ta cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng đặt vào trường hợp của

ngài, lại có vẻ rất tự nhiên."

"Cậu rất có tài năng, dù là không có loại năng lực đặc biệt kia, cậu vẫn như cũ

rất thông mình, mà lại có một tương lai khá tốt để phát triển, cho nên, hãy cố

gắng quý trọng đi"