Số 13 Phố Mink

Chương 410: Anh có muốn một miếng không (1)




John cũng không phải giả vờ sợ hãi, cậu ta thật sự cảm thấy sợ, bởi vì cậu ta đã

cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng đang từ từ hội tụ lại trong căn

phòng này, mặc dù nó còn chưa biến thành vật chất, nhưng nó quả thật đang

diễn rar.

Bản ý của cậu ta chỉ muốn đùa Karen một chút, một trò đùa mà cậu ta cho rằng

rất thú vị;

Giống như lúc đám trẻ con vui đùa ầm ĩ, giơ súng bắn nước lên, lúc bắn trúng

quần áo của đối phương, chúng sẽ cười đùa rất vui vẻ, nhưng vấn đề là, chỉ sau

một lúc, đối phương vậy mà giơ súng thật lên chĩa vào đầu mình.

Nòng súng đen ngòm, đang kê trước trán của mình.

Mặc dù trong lúc trò chuyện vừa này, cậu nhóc cho thấy một sự chững chạc và

trưởng thành vượt xa đám trẻ cùng lứa, nhưng cho dù là một người trưởng thành

thật sự, lúc đối mặt trực tiếp với cái chết đang đe dọa cận kề, lại có mấy người

có thể giữ mình bình tĩnh được?

Trực giác cảm nhận mạnh mẽ, giúp cậu ta dự trù được tình huống rõ ràng, cậu ta

theo bản năng mà quỳ gối xuống trước mặt Karen, giơ hai tay của mình lên.

"Bác sĩ Karen, tôi sai rồi, tôi sám hối, tôi thật sai rồi, van cầu ngài, van cầu ngài,

van cầu ngài!"

Lúc trước cậu ta phách lối đến bao nhiêu, bây giờ cũng bối rối đến bấy nhiêu;

Vẻ cẩn trọng không còn lại một chút nào, chỉ còn lại bản năng sinh tồn cơ bản.

Trên thực tế,

Thuật pháp mà Karen đang niệm thầm trong lòng đó chính là "Ngọn Giáo

Trừng Phạt".

Ở giai đoạn hiện tại, đây là thuật pháp mang tính tấn công duy nhất mà Karen

biết, có thể sử dụng để ném về phía xa, tạo ra một vụ nổ.

Đương nhiên, kích nổ cũng chỉ là một trong những hiệu quả mà thuật pháp

mang lạo, tóm lại, khu vực mà Karen từng dùng để luyện tập "Ngọn Giáo Trừng

Phạt" ở trang viên Ellen, dù sau này bọn người hầu ở đó dùng thảm cỏ mới để

lấp lại bãi đất trong kia, thì trong khoảng khu vực ấy thảm thực vật lại không

thể nào tiếp tục sinh trưởng được nữa.

Cũng là do địa vị của Karen ở trang viên Ellen rất cao, cho nên gia tộc Ellen

mới có thể cho phép và thừa nhận việc trang viên luôn xanh tươi bốn mùa

quanh năm của nhà mình bị lõm ra một miếng “đồi trọc”.

Có lẽ, thứ mà John thật sự sợ hãi, cũng không phải là vụ nổ nó tạo ra.

Mặc dù bị vụ nổ ảnh hưởng chỉ một chút, cậu ta cũng chết chắc, hoặc bị bắn

trúng vào chỗ trí mạng, cậu ta cũng sẽ chết;

Nhưng dựa trên góc độ cảm nhận,

Những thứ khác bám vào trên "Ngọn Giáo Trừng Phạt", mới là thứ kích động

lên đại não của cậu ta tạo ra cảm giác sợ hãi thật sự.

Trước mắt, Karen đang mặc đồng phục màu trắng ngồi sau bàn làm việc, trong

mắt của cậu ta, giống như là một vị Quan Thẩm Phán đang tiến hành phán quyết

cậu ta.

Sự uy hiếp khủng khiếp, vẫn đang còn tăng lên;

Hay tay của John ngay lập tức ghép lại thành hình chữ thập, nói với Karen:

"Van cầu ngài, van cầu ngài, xin hãy bỏ qua cho tôi đi, xin hãy bỏ qua cho tôi

đi, tôi đã biết sai, thật, ta đã biết sai rồi..."

Karen ngừng việc niệm thuật pháp trong bụng, hậu quả của việc gián đoạn một

thuật pháp làm đại não của anh cảm giác sự đau đớn như bị xé rách ra, cảm giác

như bị xé rách này, đã làm cho cơ bắp trên người của anh co rút một hồi, khiến

cho Karen không thể không cúi đầu xuống, cắn chặt răng.

Sau thật lâu,

Anh mới vượt qua được cảm giác đau đớn khó chịu này, ngẩng đầu lên một lần

nữa.

John cảm nhận được luồng khí thế chết chóc ki đã biến mất, thì co quắp ngồi

dưới đất, mái tóc màu đỏ của cậu ta được chải chuốt rất kỹ lưỡng, vào giờ phút

này đã bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn, dính bết xuống da đầu;

Miệng của cậu ta há rộng, tựa như vẫn còn đang tiêu hóa nỗi sợ hãi trong lòng

lúc naỹ.

"Ngồi xuống đi." Karen mở miệng nói.

Hai chân của John như bị nhũn ra, vì vậy mấy lần cậu ta muốn cố đứng dậy

cũng không được, nhưng cậu ta bây giờ cũng không dám vi phạm lời nói của

Karen, cũng chỉ có thể giống như là một con cá vừa mới lên bờ vậy, liên tục bay

nhảy nhiều lần;

Cuối cùng, cậu ta dùng tay nắm lấy cái ghế, mới ổn định được cơ thể của mình,

bò lại lên trên ghế, lấy dũng cảm, quay người, ngồi xuống đối mặt với Karen.

Hai tay đặt ở trên đầu gối, cúi đầu, chỉ dám ánh mắt thoáng qua mà quan sát

Karen.

Karen duỗi tay ra, ly nước đá của anh bị John uống, cho nên lúc này anh ta chỉ

có thể cầm ly hồng trà mà uống một ngụm, hai ngụm, ba ngụm... Mãi cho đến

uống xong.

Ở trong mắt của John, Karen đang dùng phương pháp “quay chậm" này để chèn

ép và tra tấn tinh thần của cậu ta lâu hơn;

Nhưng thực tế là, hai người ngồi trước và sau cái bàn này, đều cảm thấy rất khó

chịu.

Lúc Karen cảm nhận được trên người mình những thứ mà John đã nói ra, anh ta

cũng không cách nào xác định được việc này là do yếu tố tâm lý ảnh hưởng hay

là thật sự có thứ gì đó đang dính vào trên người của mình;

Vì lý do an toàn,

Anh cũng chỉ còn cách rút ra thanh kiếm của mình.

Rốt cuộc, anh cho phép bản thân mình có thể xảy ra ngoài ý muốn, nhưng

không cách nào cho phép sự ngoài ý muốn của mình không rõ ràng.

Chỉ chỉ là vấn đề lớn nhất là, không phải Karen muốn ra tay bằng thuật pháp

mạnh nhất của mình, mà là bởi vì...

Anh ta trên cơ bản cũng chẳng có thuật pháp bình thường nào khác.

Cho nên, bỏ một cây súng lục vào ngăn kéo trong bàn làm việc thì thuận tiện

hơn, nhưng tiếc là yêu cầu này không thể nào nói với Piaget được, bởi vì cho dù

là mình có quan hệ rất tốt với ông chủ, đại khái cũng rất giải thích thậm chí là

cho phép mình trong lúc xem bệnh, còn phải dự bị thêm một khẩu súng bên

người, đến cùng thì anh muốn làm cái gì?

Chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi kiếm một khẩu súng mà thôi, cũng không biết

được Alleye có quan hệ liên quan đến việc này không.

"Ngẩng đầu."

John nghe lời mà ngẩng đầu lên, thậm chí, còn ép mình nở một nụ cười thuần

khiết thuộc về trẻ con lứa tuổi này.

Trong lòng Karen hồi tưởng đến câu nói lúc nãy của John: "Bà ấy quả thật là mẹ

của em không sai, nhưng mẹ của em đã chết rồi."