Số 13 Phố Mink

Chương 408: Đứa bé trai hoảng sợ (3)




"Bà chủ vốn dĩ còn muốn kiếm được ít vé điểm từ chỗ của anh đấy, ha ha."

Đây là nhắc nhở mình, thần quan là người hầu của mình.

Karen nhẹ gật đầu.

Lúc này, ngược lại Dincom làm sao lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy khi mình

chỉ gật đầu mà không nói gì về việc xảy ra?

Trên mặt Karen không có chút nào sợ hãi vì lời nói dối bị vạch trần, ngược lại

rất bình tĩnh mà nhìn Dincom.

"Anh rốt cuộc là ai?" Dincom hỏi.

Trẻ tuổi như vậy, đã có tôi tớ là thần quan, rốt cuộc là thân phận như thế nào.

"Anh vẫn chưa đem việc này nói cho ngài Pavaro biết chứ?"

"Không có, cũng vừa lúc này nhìn thấy anh, tôi mới nhớ lại xưng hô ngày hôm

đó."

"Ừm, xin hãy giữ kín bí mật này."

"Ha ha, dựa vào cái gì?"

Karen lộ vẻ mặt nghiêm túc, hai tay khoanh lại, đặt trước ngực:

"Ca ngợi trật tự."

"..." Dincom.

"Lúc những kẻ giữ gìn Trật Tự bị ăn mòn, cần đại diện cho Đòn Roi Kỷ Luật,

tiến đến quất roi."

"Ngài... Ngài là người của Đòn Roi Kỷ Luật!"

"Xuỵt." Karen ra dấu tay im lặng cho Dincom, "Anh chỉ là một tên thần phó

nho nhỏ mà thôi, chúng tôi đang tiến hành điều tra Pavaro, mặc kệ là kết quả gì

cũng sẽ không liên quan đến anh, trừ phi anh chọn nhất định phải dính líu vào

việc này."

"Không, tôi sẽ không, việc của ông chủ làm, không liên quan gì đến tôi."

"Được rồi, thật ra thì Pavaro chắc hẳn cũng đã đoán ra được thân phận của

chúng tôi, cho nên hôm qua mới sẽ chủ động như thế."

"Tôi cảm thấy ông chủ có lẽ không có... Ông chủ vẫn luôn, vẫn luôn rất hiền

lành." Dincom nói.

"Điều này cần phải dựa vào sự phán đoán của chúng tôi, mà không phải là anh."

"Vâng, vâng, vâng, tôi đã biết, cái gì tôi cũng sẽ không nói, tôi sẽ giữ bí mật."

"Ừm."

"Đóng dấu xong rồi." Pieck chạy trở về, "Các người đang nói việc gì đấy, nhìn

có vẻ rất nghiêm túc."

"Dincom nói muốn mời tôi đi ăn điểm tâm, tôi từ chối."

"Ha ha ha, tên ngốc Dincom này, dung mạo của anh đẹp trai đến thế thì làm gì

cần tiền đi ăn điểm tâm nữa chứ."

"Tôi cũng nói như vậy với anh ta, cho nên anh ta mới nổi giận đấy."

"Ha ha ha ha ha."

Pieck vừa cười vừa ngồi lên trước vô lăng.

Lúc Karen bước lên xe, Dincom đưa tay muốn đỡ, Karen từ chối, tự mình ngồi

xuống ở buồng xe sau.

Sau khi Dincom lên xe, ngồi đối diện với Karen, ngồi thẳng người rất nghiêm

túc.

Pieck ngâm nga bài hát lái xe, không chú ý tới tình huống phía sau.

Nửa đường, sau vụ nổ trên tàu điện ngày hôm qua, một đám người đang tụ tập

diễu hành, biểu ngữ băng rôn cũng đã chuẩn bị xong, trên cơ bản đều là "Phản

đối dân di cư bất hợp phát" "Lũ quỷ tóc tím cút khỏi Wien" các loại quảng cáo.

Chỉ là, để Karen có chút ngoài ý muốn đó là đứng trước mặt đám người diễu

hành, còn có một đám người tóc tím ăn mặt trang trọng, giống như là đang

thương lượng cái gì đó với đám người diễu hành, đối mặt với sự chửi rủa hoặc

thậm chí là xô đẩy của đám người diễu hành, đám người tóc tím kia hoàn toàn

không phản kháng, cho dù là thể trạng của họ cao lớn hơn.

Pieck thổi một tiếng huýt sáo, thừa dịp lúc giao thông còn không có bị đám

người diễu hành quấy rối, vẫn không quên trêu chọc nói:

"Vậy mà không đánh nhau, nói chuyện lý lẽ với nhau cơ đấy."

Xe rất nhanh đã đến cao ốc Santor, xe dừng hẳn, Dincom chủ động đưa tay mở

cửa sau xe giúp cho Karen:

"Ngài cẩn thận một chút."

Karen xuống xe, vẫy tay về hướng bọn họ tạm biệt.

Cái tên thần phó nho nhỏ như anh...

Ha ha,

Còn vị thần khải cao cao tại thượng như tôi.

"Karen."

Một âm thanh quen thuộc vang lên, Karen xoay người, phát hiện ra là Piaget.

"Chiếc xe mà anh vừa bước xuống lúc nãy, nhìn rất quen mắt."

"Xe tang."

"Nhà tang lễ bây giờ làm ăn cạnh tranh kịch liệt đến thế à, xe tang cũng đi giành

khách của taxi rồi?"

"Gần nhà tôi có một nhà tang lễ, tôi có quen biết với họ một chút, vừa lúc gặp

mặt nên tiễn tôi đi một đoạn."

"A, thì ra là như vậy, cho nên, anh đang làm khảo sát nghiệp vụ đấy à?" Piaget

trêu chọc nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu đinh mở một nhà tang lễ ở Yorktown này

cơ đấy."

"Từng có ý nghĩ này, nhưng bây giờ còn không thực tế, trước mắt mà nói thì

làm bác sĩ tâm lý có vẻ thích hợp với tôi hơn."

"Nghe được lời nói này của cậu, người làm ông chủ kiêm bạn thân như tôi đây,

quả thật rất vui mừng đấy."

"Ha ha."

"Chỉ là nếu bây giờ anh có dự định, có thể liên hệ với tôi, tôi đầu tư cho anh."

"Ừm, đầu tư trước mắt thì không cần, nhưng tôi cần chi trước một khoản tiền."

"Bao nhiêu."

"Hai mươi nghìn Rael, lúc đầu tôi hôm nay định ra ngân hàng rút tiền, nhưng

quên mang sổ tiết kiệm."

"Tôi sẽ để Bertha chuẩn bị rồi đưa đến văn phòng của anh, tiền mặt, phải

không?"

"Ừm."

"Không có vấn đề."

"Ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh."

"Trực tiếp khấu trừ từ tiền lương của anh là được rồi, khỏi phải phiền phức như

vậy."

"Vậy cũng được."

Karen và Piaget cùng bước vào thang máy, lúc thang máy đang đi lên, Piaget

mở miệng nói; "Hôm nay anh có lịch hẹn trước đấy."

"Vâng."

"Anh đến sớm."

"Cũng chẳng sớm bao nhiêu đâu, chắc cũng phải cần chuẩn bị một chút."