Số 13 Phố Mink

Chương 407: Đứa bé trai hoảng sợ (2)




Bởi vì là vẫn còn rất sớm, trước giờ cao điểm buổi sáng, cho nên đường xá rất

thông thoáng, gần như không bị trở ngại chút nào thì đã đến bệnh viện, tiền trả

xe taxi vẫn là từ 200 Rael giữ lại từ hôm qua.

Sau đó, Karen bỗng nhiên nhớ lại, mình quên đem sổ tiết kiệm theo ra ngoài,

vốn dĩ hôm nay anh ta định ra ngân hàng rút tiền.

Không vội đi vào bệnh viện, Karen tới trước quầy bán hàng lưu động ở cửa

bệnh viện.

Được rồi,

Quầy bán bánh kếp!

"A, quý ngài đẹp trai, ngài muốn ăn chút gì không?"

Người phụ nữ bán hàng, mặc tạp dề lên rồi nhìn Karen, liếm môi một cái. Mới

sáng sớm, bà bị gió thổi đến mức đôi môi hơi bị nứt ra.

"Ba cái bánh kếp."

"Được rồi, nước sốt vị gì?"

"Một cái không cần nước sốt, một cái thì tương ớt còn một cái thì sốt cà chua."

"Tôi đoán cái người bạn của ngài mà không muốn ăn nước sốt là một người

quái gở dị đoan." Người phụ nữ nói.

Karen nhẹ gật đầu, anh là người không ăn tương sốt.

"6 Rael, có một cái không cần tương thì 5 Rael là được rồi."

"Đây."

"Được rồi, của ngài đây."

Karen cầm theo ba cái bánh kếp đi vào bệnh viện, lên cầu thang, bước vào

phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Healy đang cho Alfred ăn bánh nhân chà bông.

"Thiếu gia." Alfred mỉm cười nhìn xem Karen.

"Thiếu gia, ngài tới rồi." Healy đứng người lên.

Karen đưa bánh kếp cho cô;

"Ha ha, bánh kếp!" Healy rất vui vẻ, "Thiếu gia, ngài ăn không, ngài chọn loại

tương vị gì?"

"Để tôi ăn bánh thịt đi."

"Được rồi, thiếu gia."

"Đây là quần áo của Alfred, trong nhà không có quần áo của cô." Karen nói.

"Thiếu gia, tôi không sao, tôi đã nhờ người chuyển lời về nhà, nói rằng tôi phải

ở lại bệnh viện chăm sóc ông chủ, lúc buổi sáng cha và em của tôi cũng đã đem

giúp quần áo đến, bánh mì chà bông cũng là nhờ họ mua giúp."

Tất nhiên, Healy bởi vì có công việc hầu gái thu nhập cao này, địa vị của cô ở

nhà cũng được tăng lên rõ rệt.

"Mặt khác, tình trạng của ngài Alfred cũng đã rất tốt, tối hôm qua lúc bác sĩ đến

kiểm tra lúc cũng đã than thở rằng đây là kỳ tích y học đấy, ông ấy nói mình

làm bác sĩ nhiều năm như vậy, chưa thấy qua trường hợp bỏng diện tích lớn mà

có thể hồi phục nhanh đến như vậy, nói rằng đây là cơn mưa phúc lành của

Thần."

"Khục..."

Nghe được lời này, Alfred đang ăn bánh xém chút bị nghẹn.

Healy lập tức mớm nước giúp cho anh ta.

Karen sau khi ăn xong bánh mì chà bông trong tay, dặn dò: "Tôi đi làm trước

đây, anh dưỡng thương cho tốt."

"Được rồi, thiếu gia."

"Yên tâm đi thiếu gia, ở đây cứ giao cho tôi."

Karen gật gật đầu, đi ra phòng bệnh, trước vào phòng vệ sinh rửa tay một cái,

sau đó ra khỏi khu nằm viện, lại một lần nữa nhìn thấy xe tang của nhà Pavaro.

Cửa sau cuả xe tang đang mở ra, Pieck và Dincom đang vận chuyển thi thể, thi

thể lần này không phải mập mạp, chuyển lên rất nhanh.

Karen đi tới chào hỏi: "Sớm như vậy?"

"Ha ha, lại gặp anh rồi." Pieck cười đáp lại, "Buổi sáng lại nhận thêm một đơn,

vừa có giấy báo tử, nhờ ơn của anh, người nhà nạn nhân bởi vì xe của chúng tôi

đưa người hấp hối đến bệnh viện trước cho nên đã lựa chọn nhà tang lễ của

chúng tôi."

"Lại chỉ có hai người làm chuyến này à, ngài Pavaro đâu rồi?"

"Ông chủ đi ăn điểm tâm rồi, lúc sáng sớm chúng tôi vừa nhận được điện thoại

thì lập tức chạy đến đây, ông chủ nửa đường lại xuống xe, tôi cảm thấy mấy vị

tiểu thư lúc ấy còn chưa rời giường đâu, lúc chúng tôi đi tiếp thì ông chủ vẫn

còn đang gõ cửa đấy."

"Cơ thể của ngài Pavaro tốt thật đấy, tinh thần cũng rất phấn khởi."

Dincom nhìn xem Karen, nói: "Anh cũng ở gần nhà tang lễ của chúng tôi mà

phải không, có thời gian rảnh thì đến làm khách."

"Được rồi, nhất định, sau khi giải quyết xong vài việc, tôi sẽ chủ động đến nhà

để cảm ơn, các anh cứ lo việc đi, tôi đi trước."

"Anh tính về nhà à?"

"Không, tôi đến cao ốc Santor."

Dincom mở miệng nói; "Dù sao cũng không xa, để chúng tôi đưa anh đến,

Pieck, đi nổ máy xe."

"Được rồi."

"Có thích hợp không?" Karen hỏi.

"Có cái gì mà không thích hợp, ở chỗ này rất khó mà bắt xe đấy."

"Nếu vậy thì thật cảm ơn."

"Đừng có khách khí như vậy, tất cả mọi người đều là bạn bè mà."

Lúc này, Pieck lại nhảy xuống từ chỗ vô lăng:"Dincom, ở đây còn có một cái

đơn hàng còn chưa đánh dấu."

"Vậy thì anh đi đóng dấu đi."

"Được rồi." Pieck lại cười cười nói với Karen, "Tôi sẽ quay trở lại ngay."

Sau khi chờ Pieck chạy đi, Dincom nhìn về phía Karen, bỗng nhiên mở miệng

nói:

"Nghe bà chủ nói, cái người mà chúng tôi đưa vào bệnh viện kia, là ông chủ của

anh à?"

Karen nhìn xem Dincom, không vội vã trả lời.

Anh biết, trong hai tên nhân viên này, Pieck thì tùy tiện hơn, còn Dincom thì

tâm tư kín kẽ hơn một chút, cho nên ngày hôm đó sau khi Pieck hô lên "Ca ngợi

trật tự" thì Dincom còn nhắc nhở anh ta.

Thấy Karen không nói lời nào, Dincom tiếp tục nói: "Thế nhưng ngày hôm đó

tôi nghe thấy người kia lại gọi anh là... Thiếu gia?"

Quả nhiên, anh ta nhớ kỹ cái chi tiết này.