Đóng cửa, là một loại ám chỉ với tâm lý của chính mình, động tác khóa cửa tiếp
theo, thì là làm cho loại ám chỉ này sâu thêm một bước.
Đây là một giấc mơ, hoặc là nói, mối liên hệ và tạo dựng của "Ý thức tinh thần"
này, đều có chất môi giới là giấc mơ, điều tối kỵ nhất trong tình huống này đó
chính là mặt mũi ngơ ngác tràn đầy sự nghi ngờ mà lại mơ mơ màng màng đi
theo cảnh tượng mới hiện ra trước mắt, sau đó trực tiếp bước vào sự sắp đặt sẵn
của người khác, bỏ quên quyền làm chủ của mình.
Ngay sau đó,
Karen quay người về tới phòng ngủ,
Nhìn thấy chính mình đang nằm say giấc trên giường.
Trong lòng Karen thở phào một cái, điều này có nghĩa rằng địa vị của mình và
ông lão kia trong giấc mơ này là ngang hàng với nhau, đối phương đưa ra lời
mời tâm sự, tự mình lựa chọn từ chối.
Trong phòng ngủ, mình đang nằm ngủ, điều này đã không còn gọi là ám chỉ, mà
đã cho thấy rõ ràng, mình có quyền tự chủ trong giấc mơ này.
Karen nhắm mắt lại,
Vào lúc lại mở mắt ra lần nữa,
Karen trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.
Ngoài cửa sổ đã hơi sáng, bình minh đã đến.
Pall bị bừng tỉnh, vừa dùng vuốt mèo xoa xoa ánh mắt của mình vừa nói:
"Karen, cậu tỉnh rồi à."
Kevin cũng bò dậy từ trong ổ chó, bốn chân giang rộng ra, bắt đầu duỗi người.
Karen bước xuống giường, đi ra mở cửa phòng ngủ, nhìn xem cửa phòng sách
đang đóng chặt, chìa khóa vốn cắm vào trong ổ khóa, lúc này rơi xuống đất.
Cúi người, nhặt chìa khoá lên cắm trở vào, mở cửa phòng sách ra, bên trong rất
yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ.
Karen đi đến trước bàn sách, phát hiện có một quyển sách được để ở trên bàn
sách.
Cầm quyển sách lên, nhìn xem trang bìa, tên sách là « Chỉ có Ánh Sáng, mới có
thể soi rọi quá khứ của ngươi. »
Phần tên tác giả của quyển sách này bị bỏ trống;
Karen nhớ kỹ lúc mình đọc qua đống sách cũ được để lại trên giá, phát hiện qua
quyển sách này, nhưng lựa chọn bỏ qua nó.
Hôm qua lúc mình đi vào phòng sách, trên bàn sách là trống không, cũng không
thể nào là Pall hay Kevin nổi hứng giữa đêm, mà đi vào phòng để đọc sách giữa
đêm khuya được, hơn nữa là đi đọc quyển sách này.
Chỉ là, vì cẩn thận, Karen vẫn là hỏi:
"Hai người hôm qua có ai vào phòng sách hay không?"
"Tôi không có."
"Gâu!"
"Nó cũng nói không có."
"A, tối hôm qua tôi có một giấc mơ khi ngủ, ở trong mơ trông thấy có một ông
lão đang ngồi đọc sách trong phòng sách này, bây giờ bước vào tôi lại phát hiện
ở trên bàn có để quyển sách này, ở trong mơ, ông ta còn gọi tôi đi vào cùng tâm
sự."
Pall nghiêng đầu: "Vậy hai người tâm sự cái gì?"
"Uông?"
"Tôi đóng cửa lại, không trò chuyện."
"Ồ, lựa chọn sáng suốt." Pall gật đầu.
"Gâu!" Kevin cũng gật đầu.
"Có phải ông ấy là chủ nhà trước hay không?" Pall hỏi.
"Không biết, trong số đồ đạc mà chủ nhà trước để lại, cũng không có một tấm
hình nào cả, chờ đến lúc tan làm về tôi lại đến hỏi Alleye hình dáng của chủ nhà
trước vậy."
"Cho nên, trong nhà có thêm một thứ gì đó, cậu vẫn muốn đi làm à?" Pall hỏi.
"Ý cô nói là có quỷ ở trong nhà à?" Karen hỏi ngược lại.
"Cũng không khác nhau lắm..."
"Cô tự nhìn xem mình, rồi nhìn đến Kevin, tôi còn cần lo rằng trong nhà có quỷ
à?"
"Tôi thấy cậu nói vậy cũng rất có lý!"
"Gâu!"
"Hai người hôm nay ở nhà, nhớ kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, quan trọng
nhất là cái phòng sách này, tốt, tôi bây giờ phải đến bệnh viện thăm Alfred một
chút, có đồ ăn trong nhà bếp, trên bàn ăn còn có điểm tâm, đều là những thứ
hợp cho cả hai ăn đấy."
"A, Karen, cậu cũng không cần lo lắng cho bọn tôi, cho dù hai bọn tôi có ngu
đến mức nào nữa thì cũng sẽ không chết đói ở trong nhà."
"Vậy thì tốt, tôi đi đây."
Karen cầm lấy cặp tài liệu của mình, lại xách cái túi của quần áo của Alfred lên
rồi bước ra khỏi chung cư.
"Có nên ngồi tàu điện hay không nhỉ?" Karen do dự một chút.
Anh ta do dự cũng không phải bởi vì ám ảnh từ sự cố trên tàu điện vào hôm
qua, mà là sợ bởi vì chuyện ngày hôm qua cho nên tuyến tàu điện kia vẫn còn
trong tình trạng sửa chữa.
Chỉ là, cũng khá may mắn là, Karen trông thấy có một chiếc xe taxi đang ngừng
ở phía trước, lái xe đang ngồi ở cửa xe ăn từng miếng bánh kếp phết sốt vừa
mới mua từ cửa hàng điểm tâm gần đó.
Người Wien rất thích các loại nước sốt, các loại tương sốt với khẩu vị khác
nhau là thứ không thề thiếu trong cuộc sống hàng ngày của họ, cũng bởi vì vậy,
người Wien lại rất thích kếp, bởi vì nó rất dễ ăn kèm với các loại tương sốt.
"Chào ngài, ngài muốn đi xe phải không ạ?"
"Đúng thế."
"Được rồi, mời ngài ngồi."
Tài xế đem nửa miếng bánh đang ăn dở bỏ vào trong túi.
"Không vội, anh cứ ăn xong điểm tâm đi."
"Không được, không thể làm chậm trễ hành trình của khách hàng, ngài muốn đi
nơi nào?"
"Đến bệnh viện Kangyo."
"Được rồi."